Sở Ninh Dực nhíu mày.
“Em biết anh không thích...”
“Em biết, em biết!” Thủy An Lạc nhảy qua ôm lấy Sở Ninh Dực rồi cười nói: “Em biết anh không muốn em đi mạo hiểm, nhưng mà em cũng không muốn để anh phải mạo hiểm. Đôi ta không phải những con chim trong rừng, hoạn nạn đến thì mối người một nơi.” Thủy An Lạc lấy lòng nói: “Hơn nữa em tin chắc rằng hiện tại hắn sẽ không ra tay đâu, dù sao quan hệ của hắn với chúng ta càng tốt không phải vị trí hiện tại của hắn càng được bảo đảm sao?”
Sở Ninh Dực thâm trầm nhìn Thủy An Lạc rồi vòng tay ôm lấy eo của cô: “Ba giờ phải quay về, nếu không... anh sẽ gọi điện thoại cho em.”
Thủy An Lạc đảo mắt rồi lại thì thầm vào tai Sở Ninh Dực câu gì đó, anh nghe xong liền nhíu mày: “Ở đâu ra mà lắm chủ ý xấu xa thế hả?”
“Anh quan tâm nó xấu xa hay không làm gì, có tác dụng là được!” Thủy An Lạc nói rồi hôn lên má Sở Ninh Dực một cái, sau đó chạy về phòng thay quần áo.
Bánh Bao Đậu vẫn đứng dưới chân hai người. Hai vị phụ huynh thể hiện tình cảm nồng nàn không thể nghĩ tới cảm nhận của mấy đứa nhóc như bé hay sao hả?
Lúc Bánh Bao Rau đang xem sách, không chịu nổi ngẩng đầu nhìn họ. Mặc dù bây giờ mỗi ngày cả ba lẫn mẹ đều ở nhà, thế nhưng chung quy Bánh Bao Rau vẫn cảm thầy tình hình như này không được ổn cho lắm.
Tiểu Bất Điểm đang dựa vào người Bánh Bao Rau ngủ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890531/chuong-2199.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.