“Không cần đâu, người sai cũng không phải là anh.” Thủy An Lạc nói rồi hơi nghiêng đầu của mình: “Lúc trước anh với Phong Phong tranh cãi về chuyện tình tiết trong kịch bản tôi cũng đã nghe nói. Tính cách của Phong Phong không được tốt, người trong giới đều biết cả, anh ít tiếp xúc với anh ta thôi là được.”
Cố Minh Hạo gật đầu rồi mỉm cười nhìn Thủy An Lạc.
Mà trên cửa sổ lầu hai mươi hai có bóng một người đàn ông đang nhìn theo hai ngời họ, sắc mặt anh khó đăm đăm. Sao hai người này lại có lắm chuyện để nói với nhau vậy chứ?
Sở Ninh Dực nghĩ đây chắc chắn là lần cuối cùng, anh không thể để vợ mình cứ phải xuất đầu lộ diện như thế được.
Trong lòng Sở Ninh Dực còn đang mải nghĩ thì hai bóng người kia đã bước vào quán ăn, biến mất khỏi tầm mắt của anh. May mà cô ngốc kia không lừa anh, thật sự là ăn ở quán ăn gần đây.
Bởi vì trời quá lạnh nên quán ăn cũng chẳng có khách mấy, lúc bọn họ đến cũng chỉ một hai bàn có người mà thôi.
Thủy An Lạc gọi đồ ăn, Cố Minh Hạo để cô tùy ý chọn.
“Muốn chữa thử à?” Cố Minh Hạo hỏi.
Thủy An Lạc gật đầu: “Cách gì cũng thử cả rồi, nên ít nhất cũng phải thử cái này xem sao, biết đâu lại có tác dụng thì sao. Lần trước cũng hẹn vị bác sĩ này cho nên hôm nay coi như là tái khám đi.” Thủy An Lạc thở dài nói: “Từ sau khi anh ấy không đi lại được nữa thì tính tình thay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890532/chuong-2200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.