Mấy câu mà Thủy An Lạc đang định nói liền bay hết ra khỏi đầu, thậm chí còn chẳng nhớ rõ mình đang định nói cái gì nữa.
“Hắn ta không tới dùng cơm đâu.” Thủy An Lạc nói.
Sở Ninh Dực nghĩ nghĩ, thấy Bánh Bao Đậu đang ôm chân của mình bò lên liền bế con gái vào lòng rồi lại ra ban công.
“Nói cho hắn biết, em có thể giúp hắn thay đổi hợp đồng.” Sở Ninh Dực quăng mồi.
Thủy An Lạc bắt đầu gõ chữ.
[Thủy An Lạc: Sao có thể mặc kệ như thế được, việc này tôi phải tìm anh ấy hỏi cho rõ mới được, để hỏi lại xem hợp đồng giữa hai người có thể thay đổi hoặc có thể ký lại không nhé?]
[Cố Minh Hạo: Có thể, nhưng như vậy thì phiền phức lắm.]
[Thủy An Lạc: Tôi sẽ nghĩ cách! Hiện tại dư luận đang gây sức ép với Sở Thị, tôi nói với anh ấy một tiếng chắc là có hy vọng thôi. việc này là anh ấy lừa tôi, anh ấy có lỗi trước.]
[Cố Minh Hạo: Nhóc con, cảm ơn cậu đã giúp tôi nhiều như vậy.]
Thủy An Lạc đọc được những lời này, lại ngẩng đầu nhìn về phía Sở Ninh Dực: “Cảm giác cứ như em đang lừa gạt thiếu niên ngu ngốc ấy!”
“Nếu hắn mà ngu ngốc thì em là thiểu năng.”
“Đủ rồi đấy, anh đừng có hơi tí là lại công kích em như thế có được không hả?” Thủy An Lạc trợn trắng mắt nói: “Anh nghĩ xem giờ Cố Minh Hạo có tin em không?”
“Tên đó không tin em, nhưng mà hắn không còn lựa chọn nào khác! Con Mắt của hắn trong cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890530/chuong-2198.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.