Sở tổng lại cảm thấy rất nghi ngờ câu nói này, nhưng mà xét đến nhiệm vụ này chỉ là đưa một quyển sổ nên anh cũng không nghi ngờ nữa.
Sở Ninh Dực khép tài liệu lại sau đó kéo Thủy An Lạc ngồi xuống đùi mình: “Anh định đem Viễn Tường đặt dưới danh nghĩa của Tiểu Bảo Bối.”
“Nó còn quá nhỏ!” Thủy An Lạc khiếp sợ nói.
Sở Ninh Dực nhướng mày: “Anh không bảo bây giờ thằng bé phải làm việc luôn. Sở Thị vẫn sẽ tiếp tục quản lý, chỉ là trên danh nghĩa nó không còn thuộc về Sở Thị nữa thôi.”
“Tại sao?” Thủy An Lạc khó hiểu.
Sở Ninh Dực đưa tay xoa mũi của cô: “Viễn Tường là do ông của em sáng lập, thế nhưng đến khi vào tay ba của em thì lại trở thành một tấm bình phong. Mấy năm nay Viễn Tường nằm dưới trướng của Sở Thị cũng đã đi vào quy luật rồi! Trong tương lai, chắc chắn phải để Sở Thị lại cho Bánh Bao Rau, vậy nên chẳng thà để Viễn Tường đặt dưới danh nghĩa của Tiểu Bảo Bối ngay từ bây giờ!”
“Anh sợ hai anh em chúng nó tranh đoạt gia sản sao?” Thủy An Lạc giật giật khóe miệng.
“Nói đùa, con của bản thiếu gia đây sao có thể làm mấy trò đó được? Công ty khoa học kỹ thuật Viễn Tường để lại cho Tiểu Bảo Bối, sớm muộn gì thằng bé cũng phải dùng đến thôi.” Sở Ninh Dực nói rồi trừng phạt cô bằng cách nhéo mũi.
Thủy An Lạc giùng giằng cắn anh một cái, lại đẩy tay anh ra: “Biết rồi, biết rồi, cái gì tốt nhất cũng phải để lại cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890514/chuong-2182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.