Sở Ninh Dực nhướng mày, duỗi tay nắm lấy tay của Thủy An Lạc, tuy rằng vừa mới chơi tuyết xong nhưng tay cô vẫn ấm áp.
“Chơi một lát thôi, lạnh rồi.” Sở Ninh Dực nói.
Thủy An Lạc tỏ ý bảo anh nhìn chiếc xe vừa mới tới cách đó không xa. Sở Ninh Dực lập tức ngẩng đầu cũng đúng lúc chiếc xe đó đã ngừng lại trước mặt anh.
Cố Minh Hạo tắt máy, mở cửa bước xuống xe.
“Thật trùng hợp quá.” Cố Minh Hạo mỉm cười nói.
Sở Ninh Dực khẽ gật đầu: “Mới sáng sớm mà anh Cố đã ra ngoài rồi sao?”
“Đúng vậy, bên đồn cảnh sát nói vụ án của ba tôi có tiến triển, cho nên tôi qua đó xem sao.” Cố Minh Hạo nói rồi cúi đầu nhìn chân của Sở Ninh Dực, rồi nhanh chóng nhìn về mấy đứa nhỏ phía xa: “Sao mà thoải mái được như Sở tổng lúc này được.”
“Chuyện của ba anh thế nào rồi?” Thủy An Lạc lên tiếng hỏi.
“Thời gian qua lâu quá rồi, hơn nữa lại chẳng có chứng cứ gì cho nên hiện giờ bọn họ cũng hết cách, chỉ có thể tuyên bố đây là một bản án vô danh.” Cố Minh Hạo bất đắc dĩ nói.
Thủy An Lạc khẽ gật đầu cũng không nói gì nữa.
Cố Minh Hạo mỉm cười, nói: “Vậy mọi người chơi tiếp đi! Tôi đi trước.”
Thủy An Lạc quay đầu nhìn hắn đi khuất dần. Cô lại cúi nhìn Sở Ninh Dực: “Làm biên kịch để làm gì chứ, thà cứ đi làm diễn viên luôn đi có phải tốt hơn không?”
Sở Ninh Dực khẽ cười không lên tiếng, mắt vẫn nhìn ba đứa nhỏ ở phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890513/chuong-2181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.