“Trước giờ Báo Tuyết chưa từng tham gia vào các cuộc chiến giữa các đảng phái, càng không bắt tay với bất cứ ai, nghĩ cách tìm cho bằng được Báo Tuyết đi.” Lão nói xong, màn hình đen kịt lại, có thể thấy người bên kia đã không còn ở đó nữa.
Cố Minh Hạo lại nghe bản thu âm lại một lần, muốn tìm ra điều gì đó bên trong, nhưng hoàn toàn không có chút manh mối nào.
Cố Minh Hạo ngẩng lên nhìn trần nhà, hoặc nói là đang nhìn xuyên qua trần nhà để nhìn người trên lầu.
Tuyết rơi một ngày một đêm, cuối cùng hôm sau tuyết ngừng rơi, bầu trời cũng quang đãng trở lại.
Sau khi thím Vu trở về, Thủy An Lạc chính là người hạnh phúc nhất, ngày nào cũng ngủ chán chê rồi mới tỉnh.
Nhưng hôm nay mấy đứa trẻ con nháo lên đòi xuống nhà nghịch tuyết, Tiểu Bảo Bối và Tiểu Miên Miên đi học rồi, trong nhà chỉ còn lại ba đứa.
Bánh Bao Đậu là người đầu tiên đưa ra ý kiến. Tiểu Bất Điểm lập tức hùa theo. Bánh Bao Rau chán nản nhìn hai đứa, rõ ràng là không có chút hứng thú nào.
Nhiệt độ ngoài trời rất thấp, nhưng Thủy An Lạc cũng không từ chối yêu cầu của chúng, không thể vì thời tiết không tốt mà không cho lũ trẻ con ra ngoài chơi được. Như Sở Ninh Dực nói thì năm sau họ phải chuyển tới Thấm Tâm Viên rồi, tới lúc đó, chắc bên dưới cũng chẳng có nhiều trẻ con để chơi cùng thế này nữa.
“Anh ơi đi thôi.” Bánh Bao Đậu kéo Bánh Bao Rau, cứ bắt anh trai phải đi cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890512/chuong-2180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.