Sở Ninh Dực xoa đầu cô, vì cái tính trẻ con của cô.
“Đồ ngốc, giữa chúng ta không có mấy thứ này.” Sở Ninh Dực dịu dàng nói.
Một câu nói đã hoàn toàn lấy được lòng Thủy An Lạc.
Đôi mắt của Janis trở nên thâm trầm, hắn cười cười rồi cũng đi ra theo.
Bệnh viện cách đó không xa, lái xe chừng nửa giờ là đến.
Chỉ là lúc Sở Ninh Dực định xuống xe, tai nghe lại truyền tới âm thanh.
“Tôi lật cả cái nhà này lên rồi, chẳng có gì hết, sạch sẽ như cái phòng mới vậy!” An Phong Dương vừa nói vừa nhìn xung quanh lần nữa, dường như đang cố tìm ra nơi nào đó mình chưa tìm kiếm.
Sở Ninh Dực được Janis đỡ xuống xe. Hắn đi vào trong tìm bạn của mình nên Sở Ninh Dực liền nhân cơ hội này tranh thủ được một chút thời gian riêng.
“Chuyện của Triệu Uyển Uyển thế nào rồi?”
“Sư Hạ Dương đang tìm người, nhưng mà vẫn chưa tìm được, hiện giờ đã cho người canh sẵn ở công ty bảo hiểm, chỉ cần chờ bọn họ đến mở két là có thể tìm được người.” An Phong Dương nói rồi đứng thẳng người lên, ngay cả dưới gầm ghế sofa anh cũng đã tìm rồi. “Còn nữa, người kia muốn gặp Báo Tuyết!”
“Không gặp.” Sở Ninh Dực nhìn Janis đã quay trở lại, khuôn mặt thản nhiên lập tức đổi sắc, cũng không nói gì nữa.
Janis đi qua đây, hắn cúi đầu nhìn Sở Ninh Dực cùng Thủy An Lạc: “Tôi đã nói với bạn tôi xong rồi, bây giờ có thể qua đó luôn.”
Sở Ninh Dực khẽ gật đầu rồi ngẩng lên, nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890483/chuong-2151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.