Giọng Thủy An Lạc lạnh lùng như băng, một tay cô giữ chặt lấy tay của gã bác sĩ, ánh mắt nhìn Janis còn ánh lên sự giễu cợt.
Người Janis hơi cứng đờ lại, như thể hắn thật sự không ngờ Thủy An Lạc đột nhiên sẽ nói như vậy.
Sở Ninh Dực vẫn giữ nguyên khuôn mặt không chút biến sắc của mình, anh quay đầu nhìn Thủy An Lạc: “Làm sao thế?”
Thủy An Lạc không nhìn Sở Ninh Dực mà vẫn nhìn chằm chằm vào Janis, sau đó bế Bánh Bao Đậu xuống khỏi đùi của Sở Ninh Dực. Dưới cái nhíu mày thật chặt của Janis, cô lấy một cây kéo trên bàn qua rồi cắt luôn ống quần của Sở Ninh Dực từ vị trí bắp đùi trở xuống.
Bên dưới lớp vải đã biến thành một mảnh xanh tím.
Gã bác sĩ kia hoàn toàn không ngờ Thủy An Lạc sẽ làm như vậy, cho nên trong lúc nhất thời hắn hoàn toàn không phản ứng lại kịp.
Thủy An Lạc thấy dấu tay năm ngón đã biến thành màu đen thì cả người lại cứng ngắc. Sở Ninh Dực cũng phối hợp nhíu mày, tựa như anh cũng không ngờ rằng chỉ kiểm tra một chút mà gã bác sĩ này lại mạnh tay như vậy.
“Janis! Đây là bạn tốt của anh đúng không?” Thủy An Lạc nói rồi đập mạnh cây kéo xuống mặt bàn: “Janis! Tôi thực sự đã nhìn lầm anh rồi. Anh cảm thấy tôi ngu đến nỗi không phát hiện ra nổi chuyện gì hay sao hả?”
Từng câu chữ của Thủy An Lạc đều ép sát Janis.
“Không phải! An! Đây không phải là tôi! An!” Janis vội vàng lên tiếng giải thích.
“Đó là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890484/chuong-2152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.