Thủy An Lạc buồn bực kêu lên một tiếng, cuối cùng đập một phát vào vai anh: “Vừa rồi cứ từ chối thẳng luôn không phải là được rồi sao?”
Sở Ninh Dực nhướng mày nhìn cô, trầm giọng nói: “Hắn đã nhắc tới rồi, em mà từ chối sẽ khiến hắn càng nghi ngờ hơn.”
“Thế giờ phải làm sao đây?” Thủy An Lạc cảm thấy rất bực, cả người cứ sốt sình sịch lên.
Sở Ninh Dực khoanh tay trước ngực, hai mắt nheo lại.
Trên đời này, chỉ có duy nhất một thứ không nói dối, đó chính là máy móc.
Thủy An Lạc cúi đầu nhìn Sở Ninh Dực, chờ anh đưa ra chủ ý.
Sở Ninh Dực nắm lấy tay cô, nhàn nhạt nói: “Cứ tới bệnh viện trước đã, binh tới tướng đỡ, tạm thời cứ vậy đã đi.”
Thủy An Lạc nhìn anh, cuối cùng đành gật đầu, hình như cũng chỉ còn mỗi cách đó nữa thôi.
Hai người thay quần áo xong ra ngoài, vì Bánh Bao Đậu đang khó chịu nên cứ khăng khăng đòi đi theo ba mẹ ra ngoài cho bằng được.
Sở Ninh Dực liền bế con gái theo cùng.
“Người ta nói con gái là người tình kiếp trước của ba, sự yêu chiều của Sở tổng dành cho con gái thật sự đã chứng minh được lời nói đó rồi.” Janis đỡ Sở Ninh Dực lên xe, lại nhìn Bánh Bao Đậu cứ bám dính lấy Sở Ninh Dực, không nhịn được trêu một câu.
Sở Ninh Dực đặt con gái ngồi yên trên đùi mình, lại nhìn Thủy An Lạc lên xe, sau đó mới nói: “Sau này anh Smith kết hôn rồi sẽ hiểu, con gái không chỉ đơn giản là tình nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890482/chuong-2150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.