“Em có yếu ớt thì đó cũng là công lao của anh, chẳng lẽ Sở phu nhân không cảm thấy đây là phúc của em sao?” Sở Ninh Dực áp sát tai cô, dịu dàng nói.
Thức ăn cho chó tới không kịp phòng bị.
Thủy An Lạc cười cong khóe mắt, đúng dáng vẻ của một người phụ nữ tràn đầy hạnh phúc.
Janis cầm cốc nước lên như thể đang muốn che giấu điều gì đó.
“Thật ngại quá, bất ngờ đến đây còn bắt Sở tổng phải tiếp đãi, nếu như Sở tổng có việc gì thì cứ đi xử lý chuyện của mình đi, tôi đi dạo trong lâu đài này một lúc rồi cũng về thôi.” Janis nhấp một ngụm nước, rồi đặt cốc xuống, tỏ ra hơi áy náy.
“Vốn dĩ cũng không có kế hoạch gì, mấy hôm trước những chỗ nên đi đều đi cả rồi, với cả giờ con đang ốm, chúng tôi cũng không có tâm trạng ra ngoài.” Sở Ninh Dực nói, còn cúi xuống hôn lên đầu con gái yêu một cái.
Bánh Bao Đậu ngẩng lên nhìn ba. Bé con đang ôm búp bê của mình, cái miệng nhỏ nhoẻn lên cười ngọt ngào.
Janis gật đầu lại nhìn Thủy An Lạc: “Chuyện cuộc thi lần trước không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy, đúng là thấy hơi tiếc thật.”
Thủy An Lạc nhún vai, như thể không hề để tâm chút nào.
“Giờ tôi cũng không về viện làm nữa rồi, chân của anh Sở không thể khỏi trong chốc lát được, chắc còn lâu tôi mới quay trở lại bệnh viện, thế nên có nổi tiếng hay không với tôi cũng chẳng có tác dụng gì.” Thủy An Lạc nói xong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890481/chuong-2149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.