Sở Ninh Dực đã ra quyết định thì đương nhiên phải làm rồi.
Vậy nên lịch trình đến Provence được lên kế hoạch rất nhanh. Thím Vu tạm thời ở lại nhà của An Phong Dương, bởi vì nhiệm vụ của An Phong Dương là trấn thủ tại thành phố A.
Bánh Bao Rau được tháo chỉ xong vẫn còn một vết sẹo nhàn nhạt. Bác sĩ nói trẻ con lớn rất nhanh, từ từ rồi vết sẹo cũng nhạt màu dần thôi, nhưng muốn biến mất hoàn toàn còn phải trông vào phẫu thuật với thuốc thang.
Bánh Bao Rau là một cậu bé đẹp trai đáng yêu, người làm mẹ như cô tất nhiên không mong con mình bị sẹo, đã thế còn ở trên đầu.
Tiểu Bất Điểm đã hiểu cái gì gọi là sẹo, vậy nên ánh mắt bé con nhìn Bánh Bao Rau lúc này hoàn toàn không còn đối nghịch nữa, thay vào đó là lo lắng cùng áy náy.
Tiểu Bất Điểm dựa trong lòng Kiều Nhã Nguyễn, thỏ thẻ nói: “Xin lỗi.”
“Nói mấy trăm lần rồi, cậu có thấy phiền không hả?” Bánh Bao Rau nói xong còn đưa bàn tay nhỏ xíu của mình chạm chạm vào vết thương của mình.
Thủy An Lạc ngồi trên giường nhìn cậu con trai không thèm khóc dù bị cắt chỉ, cô nắm lấy cánh tay nhỏ nhắn của con trai: “Không được đụng vào đâu.”
Sở Ninh Dực nhíu mày, ba đứa nhóc nhà anh dù không xinh đẹp tuyệt trần như Tiểu Bất Điểm nhưng cũng thuộc đẳng cấp thả ra ngoài là áp đảo đám con nít xinh xắn khác, vết sẹo trên trán con trai bé nhà anh e là sẽ dễ che đi rồi.
“Chờ thằng bé lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890442/chuong-2110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.