“Được cứu?” Sở Ninh Dực dừng lại một chút: “Thím Vu còn nhớ rõ người nào đã cứu thím không?”
Thím Vu lắc đầu: “Lúc tôi tỉnh dậy đã đang ở trong bệnh viện rồi, tôi trốn chui trốn lủi nhiều năm ở thành phố này. Sau khi không thấy đám người muốn giết tôi đâu nữa, tôi mới tới Sở gia làm giúp việc.”
“Vậy nên thím hoàn toàn không biết Phong Phong với cô của cậu ta đang ở thành phố A?”
“Tôi không biết, vốn cũng nghĩ tới việc đó, nhưng chắc nghĩ rằng đời này ở lại Sở gia rồi nên thôi. Lần đầu tiên tôi trông thấy Phong thiếu, tôi cũng thấy quen quen, nhưng sau này khi nghe thấy tên cha của cậu ấy, tôi mới biết được thân phận thật sự của cậu ấy.”
Thủy An Lạc nhớ rõ, chính là từ lúc đó, thím Vu bắt đầu trở nên kỳ lạ.
Thủy An Lạc quay đầu nhìn Sở Ninh Dực, hỏi: “Làm sao thế?”
Sở Ninh Dực hơi rũ mắt xuống như thể đang suy nghĩ việc gì đó.
Bốn bề xung quanh đảo Kim Cương đều là gió bão, nếu thím Vu thực sự gặp chuyện gì ở đó thì ai có thể cứu được bà ấy đây?
“Thím Vu có nhớ mình gặp chuyện ở chỗ nào hay không?” Sở Ninh Dực cẩn thận dò hỏi.
Thím Vu nghiêm túc nghĩ kỹ lại: “Ở đảo Kim Cương, tôi bị ném xuống biển.”
Nói như vậy thì Sở Ninh Dực đã có thể cơ bản xác định được rằng, trong chuyện này ngoại trừ đám người bọn anh thì còn có một người nữa biết chuyện, mà người này đứng ở bên ngoài quan sát nhưng không thể thấy chết mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890441/chuong-2109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.