Bánh Bao Rau chịu thua cất mấy quyển sách đi, sau đó vẫy vẫy em gái: “Em thích chơi gì, anh chơi với em.”
“Oh yeah...” Bánh Bao Đậu lập tức vứt cái xe nhỏ qua một bên, cười tít mắt đi theo anh trai
Bọn trẻ vào phòng chơi đồ chơi, Sở Ninh Dực đứng dậy đi vào bếp, từ phía sau ôm lấy Thủy An Lạc đang thái rau: “Em biết câu chuyện kia à?”
“Biết chứ, cho nên em rất sợ nó cũng biến thành bộ dạng đó, nếu như thế, em thà để cho sự thông minh của nó không phát triển còn hơn.” Thủy An Lạc nói, quay đầu lại nhìn Sở Ninh Dực.
Anh thuận thế hôn lên môi cô, tiếp tục ôm lấy cô, chỉ khẽ cầm lấy bàn tay đang thái rau của cô, thái cùng cô.
“Anh nói xem, nếu như không có em, có phải anh cũng biến thành một quái nhân như vậy không, tự nhiên em thấy mình thật là vĩ đại.” Thủy An Lạc cười tít mắt nói.
Sở Ninh Dực: “...”
Anh xin giữ im lặng.
Thủy An Lạc tựa trong ngực anh, mặc anh nắm lấy tay mình thái xong rau, bỏ vào đĩa, sau đó tiếp tục thái cái khác.
“Cuộc sống trong mơ của em, chính là như thế này, anh và em đi làm, bọn trẻ đến trường, tan tầm, bọn trẻ đi chơi, chúng ta cùng nhau làm cơm.” Thủy An Lạc nói, Sở Ninh Dực đã nương theo tư thế này rửa sạch rau.
“Sẽ kết thúc nhanh thôi, chờ mọi chuyện chấm dứt, chúng ta có thể sống cuộc sống như vậy.” Sở Ninh Dực thấp giọng nói.
Thủy An Lạc thở dài, “So với chuyện lúc này, em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890389/chuong-2057.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.