Sở Ninh Dực hừ lạnh một tiếng, cầm xúp lơ giơ cho cô xem, “Lấy thịt trước đi, chột dạ à?”
“Ai, ai, ai chột dạ chứ?” Thủy An Lạc chột dạ nói, vươn tay cầm đĩa thịt qua, đưa cho Sở Ninh Dực.
Anh tiếp tục hừ một tiếng, khiến cho trái tim nhỏ bé của Thủy An Lạc run rẩy.
Thủy An Lạc nhìn bóng lưng Sở Ninh Dực, vẫn cao lớn như trước, nhưng chuyện đàn anh, cô thấy chỉ là trò chuyện bình thường mà thôi, không lý nào người ta nói chuyện với cô, cô lại làm như không thấy.
Nhưng nếu Sở Ninh Dực không vui, vậy cô có cần để ý đến cảm nhận của người khác nữa không?
Thủy An Lạc đặt đĩa súp lơ lên trên mặt đá, vươn tay ôm lấy anh, “Nếu anh không thích, sau này em không nói chuyện với anh ấy nữa là được chứ gì.”
Sở Ninh Dực không mở miệng, nhìn miếng thịt chuyển màu, sau đó đổ súp lơ vào.
“Vốn em thấy anh ấy đã nhắn tin cho mình, QQ của em còn đang online, cũng không tiện không trả lời người ta đúng không nào?” Thủy An Lạc thấp giọng nói.
“Buông tay.” Sở Ninh Dực hơi cúi đầu, nhìn cánh tay cô bị sức nóng của lửa làm cho đỏ lên, trầm giọng nói.
“Không buông.” Thủy An Lạc cho là anh đang giận thật, cố chấp ôm chặt anh hơn.
“Buông tay ra, dầu bắn vào tay em bây giờ.” Sở Ninh Dực đầu đầy vạch đen nói.
Thủy An Lạc: “...”
Khóe miệng cô hơi giật giật, vội vàng rụt tay lại.
Đúng là... mất mặt vô cùng!
Thủy An Lạc buông tay, nhưng trán vẫn áp lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890390/chuong-2058.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.