Hà Tiêu Nhiên còn muốn nói thêm, Sở Mặc Bạch bỗng kéo tay bà lại.
“Được rồi, em không thấy Lạc Lạc nó cũng đang mệt đấy à? Chỉ có con trai của em bệnh thôi đúng không? Em cứ cằn nhằn con bé mãi thế làm gì?” Sở Mặc Bạch thấy vợ mình có chút quá đáng, hiếm thấy ông nói chuyện cũng nghiêm khắc hơn mọi khi.
Kiều Nhã Nguyễn vốn nghe đã bực mình rồi, lúc này liền quăng quyển sách trong tay đứng dậy: “Bác Sở, từ sáng đến giờ bác chẳng nói được câu nào tử tế cả, chỉ có mình bác là mẹ thôi à. Con trai nó còn đang nằm bên kia kìa, chẳng lẽ nó không đau lòng hay sao? Bác nhìn xem sắc mặt nó giờ đã xấu đến thế nào rồi, vậy mà vẫn còn ngồi đây chăm sóc con trai bác. Nó có lỗi gì với Sở gia nhà bác thế ạ? Cháu không hiểu, người không đứng lên được là con trai bác, nó săn sóc không than lấy một câu, nghĩ mọi cách để chữa bệnh cho con trai bác, để châm cứu cho tốt nó còn sắp khiến chân nó tàn theo đến nơi rồi kia kìa, bác còn muốn nó phải thế nào nữa?”
Thủy An Lạc vẫn giúp Sở Ninh Dực thay túi chườm đá, không hề bảo Kiều Nhã Nguyễn im lặng, bởi vì cô không muốn.
Sắc mặt Hà Tiêu Nhiên càng khó coi hơn. Bà chưa từng bị người khác chỉ thẳng mặt mà mắng như vậy bao giờ.
“Cô...”
“Cháu làm sao, cháu vốn cũng đã không vừa mắt bác từ lâu rồi ấy. Sở gia nhà bác có tiền thì đã làm sao? Chẳng lẽ nhà họ Thủy không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890333/chuong-2001.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.