Khi mọi chuyện sóng yên bể lặng, Thủy An Lạc cảm thấy mình không chỉ mới chết một hai lần.
Ngời đàn ông kia dường như đang ngủ. Cô hơi nghiêng đầu nhìn đồng hồ báo thức trong phòng, bốn giờ sáng.
Quần áo của hai người họ vẫn còn đang mặc trên người, xem ra cũng không hẳn là Sở Ninh Dực làm bất chấp không để ý đến cái gì.
Thủy An Lạc nằm chết gí đến gần năm giờ mới có được chút lực để đẩy người nào đó ra. Thế nhưng cô không khỏi hít vào một hơi. Lúc này cô không cần cúi đầu cũng biết cảnh tượng trông như thế nào, đàn ông đã điên rồi sao còn có thể nhớ phải kiểm soát sức mạnh của mình.
Thủy An Lạc mặc quần lót vào. Cô vịn tường đứng dậy nhưng lại ngã ngồi xuống sàn. Cô thầm mắng Sở Ninh Dực một chập nhưng tay vẫn chỉnh lại quần áo cho anh, còn động tác đỡ anh đứng dậy thì Sở Ninh Dực quá nặng, cô không có sức.
Cả hai lần, Thủy An Lạc đều lấy thất bại ê chề mà kết thúc. Cô ngồi nhìn Sở Ninh Dực mà muốn khóc, anh thì thích rồi, thoải mái rồi.
Thủy An Lạc trèo lên lấy điện thoại di động rồi gọi cho An Phong Dương, sau đó mới đi thu dọn nhà tắm. Cô cũng không muốn để người khác nhìn ra hai người họ vừa mới làm gì trong phòng bệnh của con trai.
Lúc An Phong Dương tới nơi, Thủy An Lạc đã thay đồ xong, lúc này còn đang ngồi bệt dưới đất giúp Sở Ninh Dực lót chăn, giúp anh lau mồ hôi trên trán.
Cô còn chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890332/chuong-2000.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.