Chương trước
Chương sau
Món ăn nhanh chóng được đưa lên, Tiểu Sư Niệm hô lên một tiếng rồi chạy tới sau đó dứt khoát ngồi xuống bên cạnh Sư Hạ Dương, để Sư Hạ Dương bóc tôm cho bé.
“Hôm qua Tiểu Bất Điểm nói bọn họ ăn tôm hùm đất, thế nhưng Bánh Bao Rau lại bắt nạt em ấy.” Tiểu Sư Niệm hít hít cái mũi của mình. Quan hệ của bé và Tiểu Bất Điểm rất tốt cho nên bé tin tưởng em gái hơn.
Đối với những chuyện giữa đám trẻ con với nhau, Sư Hạ Dương cũng chẳng buồn để ý, chỉ một lòng chăm sóc con gái.
Triệu Uyển Uyển nghĩ, người đàn ông thẳng thắn cương nghị này cũng chỉ lộ ra vẻ dịu dàng trước mặt con gái của mình!
Quả nhiên, có những người, cô không thể tơ tưởng tới được.
Triệu Uyển Uyển nghĩ như vậy rồi cũng bắt đầu ăn.
***
Sau khi Thủy An Lạc và Sở Ninh Dực trở về, thím Ngô không về cùng, hiển nhiên Hà Tiêu Nhiên có chút không vui.
Bà thấy họ đã về liền cúp máy điện thoại, nói: “Thím Ngô này có chuyện gì vậy? Giờ là mấy giờ rồi, bữa trưa đã không làm mà bây giờ cũng không thấy quay về làm cơm tối. Nếu ba mẹ không tới đây thì chẳng phải tụi nhỏ sẽ bị đói hết sao?”
Thủy An Lạc cúi đầu nhìn Sở Ninh Dực, chắc thím Ngô sẽ không về nữa rồi.
“Mẹ, thím Ngô...”
“Trong nhà thím Ngô có việc nên đã xin nghỉ việc để về nhà rồi.” Sở Ninh Dực nắm tay Thủy An Lạc rồi ngẩng đầu nói với mẹ mình: “Gần đây con với Lạc Lạc đều ở nhà, không cần người đến giúp việc.”
Sở Mặc Bạch đang ôm cháu gái xem tivi, thấy Sở Ninh Dực nói như vậy liền nhíu mày một cái nhưng cũng không nói gì.
Hà Tiêu Nhiên cau mày, nói: “Thím Ngô muốn nghỉ việc thì phải nói trước chứ, đột ngột xin nghỉ thế này nhỡ không tìm được người thay thế thì phải làm thế nào?”
“Lạc Lạc cũng đang nghỉ không đến bệnh viện, bọn con cũng không có ý định tìm người mới.” Sở Ninh Dực nghiêm túc nói.
Hà Tiêu Nhiên nghe lời con trai, quả thực Thủy An Lạc đang nghỉ phép một thời gian nên bà cũng không nghĩ nhiều.
“Vậy cũng không được, để mẹ gọi một người ở bên nhà qua, Lạc Lạc chăm sóc con lại còn phải chăm sóc ba đứa nhỏ nữa, một mình con bé sao có thể lo hết được?” Hà Tiêu Nhiên nói rồi liền đi gọi điện.
Thủy An Lạc đẩy Sở Ninh Dực đến giữa phòng khách. Bánh Bao Đậu lập tức nhảy từ lòng ông nội sang lòng Sở Ninh Dực, khiến Sở Mặc Bạch cười mắng Bánh Bao Đậu vô lương tâm, có ba rồi là không cần ông nội nữa.
Bánh Bao Đậu cười khanh khách, bé vẫn thích ba nhất mà.
“Ba vừa mới xem tin tức, con xử lý James rồi à?”
“Con không xử lý hắn thì hắn cũng không bỏ qua cho con trai của ba đâu.” Sở Ninh Dực vừa nói vừa xem tin tức trên tivi: “James là kẻ hữu dũng vô mưu, sớm muộn gì hắn cũng sẽ bị kẻ khác ăn thôi, thay vì thế không bằng con tự xử cho rồi.”
Thủy An Lạc bước vào nhà bếp. Cô thấy cơm nước còn thừa trong nhà biết là mẹ chồng cô đã làm bữa trưa rồi.
Vậy nên không cần lo cho lũ trẻ nữa, Thủy An Lạc nấu một nồi cơm, làm hai món thanh đạm, Sở Ninh Dực không thích ăn mì nên cô cũng chẳng làm khó anh.
Hà Tiêu Nhiên nói chuyện điện thoại xong, quay sang thấy Thủy An Lạc đang bận bịu trong nhà bếp thì tâm tình cũng tốt hơn vài phần. Cô con dâu này của bà có đôi lúc khiến người khác tức giận nhưng chung quy vẫn chăm sóc con trai bà rất tốt.
“Sao không ăn ở ngoài luôn đi?” Hà Tiêu Nhiên vào bếp, thấy Thủy An Lạc đang thái rau, là loại con trai bà thích ăn.
“Cũng chưa tính là muộn nên bọn con về nhà luôn ạ.” Thủy An Lạc khéo léo nói.
Hà Tiêu Nhiên đóng cửa phòng bếp lại rồi nhìn Thủy An Lạc: “Ninh Dực thành ra thế này cũng chỉ có mình con chăm sóc nó, mẹ biết con phải chịu thiệt thòi...”
“Mẹ, mẹ nói gì thế, con không thấy thiệt thòi gì đâu.” Thủy An Lạc khẽ cười thốt lên, đây là cô nói thật, nếu như Sở Ninh Dực mất đi thì chính cô cũng không biết mình sẽ biến thành cái dạng gì nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.