Thủy An Lạc thầm nghĩ, con trai mẹ dám làm thì sao người ta không dám viết chứ?
Ngay cả cô lúc trông thấy hai người họ như thế cũng suýt nữa thì thành hủ nữ luôn, cảm thấy hai người này xứng đôi chết đi được nữa kìa.
Tất nhiên là nếu cô dám nói ra như vậy thì chắc chắn mẹ chồng cô sẽ chẳng nói hai lời mà tống cổ cô ra khỏi nhà mất.
Thủy An Lạc với Sở Ninh Dực ăn xong, ba đứa nhóc đi nghỉ ngơi, Sở Ninh Dực cũng cần nghỉ ngơi nên Thủy An Lạc bảo giúp ba mẹ chồng đi chuẩn bị phòng khách, thế nhưng Hà Tiêu Nhiên lại từ chối.
Hà Tiêu Nhiên đích thân đẩy con trai mình vào phòng ngủ, mười mấy phút sau mới ra ngoài rồi kéo Sở Mặc Bạch rời đi luôn.
“Ba mẹ đi đường cẩn thận!” Thủy An Lạc thấy hai người họ đã vào thang máy, liền bĩu môi một cái, sau đó mới quay về nhà. Lúc cô bước vào phòng ngủ thì thấy anh đang chống tay ngồi lên giường, thế là liền chạy qua giúp.
“Mẹ nói gì với anh thế?”
“Mẹ bảo anh không được bắt nạt em, không được làm chuyện có lỗi với em.” Sở Ninh Dực ăn ngay nói thật.
“Xì, ai thèm tin anh!” Thủy An Lạc cảm thấy đây là Sở Ninh Dực nói lái đi thôi, chứ chuyện mẹ chồng cô có thích cô hay không thì cô cũng tự biết.
Sở Ninh Dực tỏ ra tiếc hận nhìn vợ mình, rõ ràng anh nói thật mà vợ chẳng thèm tin, có thể thấy cô nhóc này đã bị bắt nạt đến mức nào mới mất lòng tin như vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890287/chuong-1955.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.