Năm này Thủy An Lạc còn chưa qua hai mươi lăm tuổi, người bình thường ở tầm tuổi này có lẽ chỉ vừa mới kết hôn, có khi còn chưa kết hôn, thế nhưng Thủy An Lạc đã là mẹ của ba đứa trẻ, thậm chí còn phải chăm sóc một người chồng tàn tật.
Hiện tại, Hà Tiêu Nhiên cũng phải nhìn cô con dâu của mình với một cặp mắt khác xưa.
“Hay là hai đứa quay về nhà lớn ở đi, như vậy cũng tiện chăm sóc hơn.” Hà Tiêu Nhiên đề nghị như vậy nhưng cũng không ép buộc.
Thủy An Lạc cắt nguyên liệu xong rồi để gọn vào trong khay: “Mẹ, mẹ còn không rõ tính cách của Ninh Dực sao, trong nhà có nhiều người giúp việc như thế mà anh ấy lại sĩ diện như vậy thì sao có thể về nhà lớn được, anh ấy cũng không muốn mẹ phải lo lắng đâu!” Thủy An Lạc nói một câu đã cắt đứt những lời mà Hà Tiêu Nhiên đang định nói tiếp.
Hà Tiêu Nhiên quan sát thật kỹ Thủy An Lạc, dường như bà chưa bao giờ nhìn cô con dâu này của mình một cách nghiêm túc.
Hoặc có lẽ là do cái dáng vẻ ngốc nghếch bên ngoài của cô trước kia khiến bà không chú ý, chứ thật ra cô đều hiểu cả.
“Được rồi, có con ở cạnh nó thì mẹ cũng yên tâm.” Hà Tiêu Nhiên nói rồi thở dài, sau đó liền quay người đi ra ngoài.
Bàn tay đang cầm dao thái đồ ăn của Thủy An Lạc hơi khựng lại, khóe miệng của cô khẽ cong lên. Cô với Sở Ninh Dực kết hôn rồi ly hôn rồi lại tái hôn, vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890285/chuong-1953.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.