Kiều Nhã Nguyễn rất muốn nói, liên quan quái gì tới cô chứ? Cô thật sự không biết chuyện này mà.
Kiều Nhã Nguyễn ngẩng lên: “Không bằng anh giải thích trước cho em biết chuyện Hạ Lăng thích anh đi, rồi hãy nói tới em.”
“Cô ta thích anh thì liên quan gì tới anh chứ?” Phong Phong trừng mắt.
“Vậy đội phó Hạ thích em thì có liên quan gì tới em hả?” Kiều Nhã Nguyễn bật ngay lại.
Phong Phong: “...”
Anh sững ra, nhìn ánh mắt cười như không của Kiều Nhã Nguyễn, cuối cùng đành phải cúi đầu. Tại sao lần nào ở bên cạnh cô gái này, anh cũng cảm thấy đầu óc của mình không được bình thường vậy?
Tiểu Bất Điểm cầm cái thìa bé xinh của mình, cặp mắt to tròn đảo quanh, như thể đã quen với kiểu chung sống này của ba mẹ, nhìn thì có vẻ như đang cãi nhau nhưng thực chất thì không phải vậy.
“Nhà cũ của thím Vu ở đâu? Bao giờ thì anh đi?” Kiều Nhã Nguyễn vừa ăn vừa nói.
“Vân Nam, mấy nay bận tuyên truyền phim mới nên chưa đi được, xong việc anh sẽ đi.” Phong Phong nhíu mày nói, lại nhìn con gái, “Dạo này em bận lắm à?”
“Cũng không phải bận quá. Em đưa Tiểu Bất Điểm về quân bộ nhé, có Niệm Niệm chơi với con cũng đỡ hơn.” Kiều Nhã Nguyễn nghĩ ra liền nói luôn.
“Niệm Niệm phải đi học, em đưa con bé tới đó cũng không thể ở bên con cả ngày được.” Hai hàng lông mày cảu Phong Phong lại càng nhíu chặt lại.
“Không thì phải làm thế nào bây giờ?” Lúc này giọng điệu của Kiều Nhã Nguyễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890266/chuong-1934.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.