Phong Phong không hề bỏ lỡ biểu cảm nào của con gái, thấy vậy anh liền bế bé đứng lên đùi mình.
“Em đừng quên, khi ấy lúc mình bị lạc trên núi, là con bé đã cứu mình.” Phong Phong nhắc nhở cô, “Chúng ta làm vậy là đang kìm hãm thiên tính của con bé đấy.”
Kiều Nhã Nguyễn ngẩn ra, không nói gì.
Cô nhớ Tiểu Bất Điểm từng nói, con bé trước giờ đều tự mình chạy trong núi chơi, đó là nơi mà người khác cũng không dám tự mình đi vào, nhưng con bé lại chơi rất vui.
Sau khi trở về, từ sáng đến tối chỉ cho con bé ở trong nhà, hay cùng lắm là dắt xuống sân đi dạo.
Như vậy có thật sự là điều mà con bé muốn không?
Lúc cô mang thai Tiểu Bất Điểm, không phải không mơ tưởng xem mình muốn trở thành một người mẹ như thế nào, khi ấy rõ ràng cô còn nói với bản thân rằng, sẽ để con cái tự do phát triển, tuyệt đối sẽ không kìm hãm tính cách của nó, nhưng giờ cô lại đang làm gì đây?
Kiều Nhã Nguyễn đứng dậy đi tới chỗ hai ba con. Tiểu Bất Điểm đứng trên đùi Phong Phong, vẫn cúi đầu, tóm chiếc váy của con búp bê.
Rắn dẫn đường của bé đang ở ngoài ban công, nhưng cũng đang ủ rũ y như bé vậy.
Bé con tựa như một chú chim nhỏ, bị họ lấy danh nghĩa ba mẹ yêu thương rồi nhốt lại trong lồng.
Nhưng bé lại nghe lời, ngoan ngoãn, kỳ thật nói trắng ra đó cũng chỉ là giả vờ mà thôi, hoặc là vì, bé biết, có khóc quấy cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890267/chuong-1935.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.