Triệu Uyển Uyển cứng đờ ra đó, ngay cả nước mắt cũng quên rơi.
Anh ấy nghe thấy rồi?
Nghe thấy việc cô nói vì một vai diễn mà phải đi bán rượu, bán thân?
Triệu Uyển Uyển khẽ run lên, môi mím thật chặt. Cô không kịp nghĩ nhiều mà muốn đóng cửa lại ngay lập tức.
Chưa bao giờ Triệu Uyển Uyển cảm thấy mất mặt như lúc này.
Lại còn bị mất mặt trước mặt anh nữa.
Thế nhưng Triệu Uyển Uyển còn chưa kịp đóng cửa thì Sư Hạ Dương đã kịp giơ tay lên cản lại.
Triệu Uyển Uyển lập tức cứng đờ. Cô vẫn không dám ngẩng đầu lên: “Sư Thủ trưởng có việc gì sao?”
“Di động của Niệm Niệm.” Sư Hạ Dương nói.
Triệu Uyển Uyển vội vàng xoay người vào nhà, đi tới sofa lật lật mấy cái gối ôm lên thì tìm được một chiếc di động màu hồng. Cô nhanh chóng cầm tới rồi giao nó cho Sư Hạ Dương.
Sư Hạ Dương nhận lấy. Anh ta nhìn Triệu Uyển Uyển vội vàng muốn đóng cửa lại: “Nếu như ngày kia cô không có việc gì bận thì giúp tôi đi họp phụ huynh cho Niệm Niệm với, chưa chắc tôi đã có thời gian.”
Sư Hạ Dương nói xong liền xoay người rời đi.
Thế nhưng chính bản thân anh ta cũng chẳng thể hiểu nổi tại sao mình lại nói như vậy?
Là vì không nhìn nổi cô bị người ta bắt nạt sao?
Hay là không nhìn nổi bộ dáng quật cường không để mình rơi nước mắt của cô?
Triệu Uyển Uyển đứng trước cửa, mắt cứ ngơ ngác nhìn bóng lưng dần biến mắt ở hành lang, có vẻ như cô vẫn không xác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890243/chuong-1911.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.