Mặt Triệu Uyển Uyển hết trắng lại đỏ, nhưng lại không biết có thể nói gì được nữa.
Dù sao cô cũng đã vì con gái của người khác mà làm như vậy, tất nhiên người ta cũng có thể cảm nhận được sự chân thành của cô chứ.
Sư Hạ Dương không ngốc, đương nhiên cũng có thể nhìn ra.
Trong cái giới giải trí này, e là cô sống cũng không được dễ dàng gì.
“Cô Triệu, chúng tôi xin phép đi trước.” Sư Hạ Dương nói rồi bế Tiểu Niệm Niệm lên.
Triệu Uyển Uyển có chút mất mát, nhưng lại không nói gì.
Tiểu Sư Niệm rất không vui, nói như vậy thì cô Triệu sẽ không đi họp phu huynh cho bé, bé sẽ không thể tiếp tục đắc ý rằng mình có mẹ mới nữa.
Sư Hạ Dương bế con gái lên xe rồi thả bé ở băng ghế sau, vò đầu bé: “Không có việc gì thì con đừng ngốc nghếch nữa, đừng làm lỡ dở đời người ta.”
“Cô Triệu thích ba mà, sao có thể nói là lỡ dở được?” Tiểu Sư Niệm gân cổ nói: “Ba có biết đâu, cô Triệu vì đồng ý đi họp phu huynh cho con mà bị cái người trợ lý xấu xa kia mắng chửi té tát. Con thấy cô Triệu còn lén khóc nữa đó!” Tiểu Sư Niệm nể mặt Triệu Uyển Uyển nên mới gọi là chị trợ lý. Bé làm vậy là để cô Triệu không lo lắng thôi.
Sư Hạ Dương hơi khựng lại, anh quay đầu nhìn thoáng qua căn hộ rồi lại xoa đầu con gái: “Chuyện của người lớn, con đừng có xen vào.”
“Nhưng mà cô Triệu thực sự thích ba mà!” Tiểu Sư Niệm túm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890242/chuong-1910.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.