Viết hết một tờ, Sư Hạ Dương lại đưa cho cô tờ khác, tay Kiều Nhã Nguyễn vẫn không hề dừng lại.
Viết đến khúc cuối cùng, đầu Kiều Nhã Nguyễn đã đau đến mức muốn nổ tung, nhưng vẫn còn một vài số liệu nữa, đáng ra cô phải nhớ mới phải.
Kiều Nhã Nguyễn gõ mạnh lên đầu mình, miệng vẫn còn đang lẩm nhẩm. Những người còn lại đều nhìn cô, tuy không biết cô đang viết cái gì, nhưng có thể thấy được sự nghiêm túc của cô.
“Không được, không đúng.” Kiều Nhã Nguyễn gạch tổ hợp gen cuối cùng đi, rồi lại đập mạnh lên đầu mình cái nữa, “Không phải, không phải cái này.”
Sư Hạ Dương đưa tay ra nắm lấy vai cô, xoa dịu tâm trạng kích động của cô.
Cuối cùng Kiều Nhã Nguyễn cũng vẫn không nhớ ra nổi tổ hợp gen cuối kia. Cô mệt đến nỗi ngồi co quắp dưới đất, “Còn một tổ hợp số liệu nữa, tôi không nhớ nổi.”
Những cái này có lẽ là số liệu gen của người cải tạo gen mà bọn họ đang nghiên cứu, tìm thấy gen tương thích của người này là có thể tìm thấy những người cải tạo gen kia.
Chẳng trách, có người lại bỏ ra một cái giá cao để sai A Sơ mang số liệu về.
Thế nên lần này, A Sơ lại giúp cô một lần nữa rồi.
“Đệch, không phải đấy chứ, đây chính là đống số kiệu kia à? Thiếu tá, cô có phải là người không vậy?” Hổ nhặt tờ giấy ở dưới đất lên, nhìn những số liệu mà anh ta hoàn toàn chẳng hiểu gì, không chịu nổi chửi bậy luôn.
Hạ Chương Phong nhìn Kiều Nhã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890224/chuong-1892.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.