Tai Hạ Chương Phong khẽ động đậy, nheo mắt nói, “Có người.”
Kiều Nhã Nguyễn dừng lại, đang định rút súng, phía đối diện đã xuất hiện bóng người. Ba nhà khoa học kia gần như bị xách lên.
Kiều Nhã Nguyễn thầm chửi một câu, bảo bọn họ qua đây thì không nghe, giờ thì toi đời chưa?
“Cứu tôi, cứu tôi với...” Mấy nhà khoa học kia run rẩy nói.
Người bên kia chĩa súng về phía bọn họ, Sư Hạ Dương dẫn người chạy tới, hơi nheo mắt, có điều trước sau vẫn không vượt qua đường biên giới.
“Đội trưởng Sư, nếu muốn cứu người thì phải vượt qua ranh giới trước mặt anh. Tôi đoán, anh sẽ không làm vậy.” Người cầm đầu bên kia nói.
Thân thể Kiều Nhã Nguyễn thoáng sững lại, giọng nói này là... A Sơ?
Tuy đã lâu rồi cô không nghe thấy, nhưng cô vẫn nhớ rõ, giọng của A Sơ rất êm tai. Trước đây A Sơ coi như đã tha cho cô một mạng, cho nên cô nhớ rất kỹ.
Quả nhiên, hắn ta chỉ là một tên lính đánh thuê vì tiền, ai cho hắn tiền, hắn sẽ làm việc cho kẻ đó.
Sư Hạ Dương nheo mắt lại, thoáng giơ tay lên ra hiệu. Người đứng sau lập tức cởi bỏ đồng phục tác chiến, sau đó tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
Không mặc quân trang, đương nhiên sẽ không bị ràng buộc.
Đây là điều mà Sở Ninh Dực đã nói cho anh biết, lúc gặp vấn đề khó cả đôi đường khi đứng giữa lãnh thổ hai nước, nên nhớ là, muốn hoàn thành nhiệm vụ không thể dùng phương thức bình thường, cởi bỏ quân trang, cậu vẫn là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890222/chuong-1890.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.