“Tôi ấy à, không xứng.” Kiều Nhã Nguyễn khẽ cười nói. Hơn nữa, ngay ngày hôm qua, cô đã trót trở thành bà Phong đích thực mất rồi.
“Cô rất tốt.”
Đột nhiên, một giọng nói trầm thấp vọng đến cách đó không xa. Kiều Nhã Nguyễn ngẩng đầu lên nhìn. Người vừa nói là trợ thủ của Sư Hạ Dương, cấp bậc Trung tá. Bình thường người này rất kiệm lời, sao bây giờ lại đột nhiên lên tiếng?
“Thấy chưa, Tê Tê cũng nói là cô tốt. Cậu ta khắt khe với phụ nữ lắm đấy.” Hổ kích động nói.
Kiều Nhã Nguyễn nhìn người đàn ông mang biệt danh Tê Tê kia, không kìm được mà trêu đùa: “Phó đội trưởng Hạ, tôi tốt thế, sao không thấy anh theo đuổi tôi nhỉ?”
Hạ Chương Phong, phó đội trưởng đại đội đặc chủng, cũng cùng nhau đi lên với Sư Hạ Dương.
Bộ dạng của anh ta không tính là đẹp trai, nhưng vẻ ngoài cũng ưa nhìn hiếm thấy, không so được với loại yêu nghiệt như Sở Ninh Dực nhưng thấp hơn thì thừa sức.
Hạ Chương Phong ngẩng đầu, chỉ liếc mắt nhìn Kiều Nhã Nguyễn một cái rồi lại tiếp tục cúi đầu chà lau khẩu súng trong tay.
“Ai da, lạnh chết tôi rồi.” Kiều Nhã Nguyễn chép miệng một tiếng, quay lại nhìn Sư Hạ Dương, “Anh ta có biết cười không?”
“Chưa từng thấy“. Sư Hạ Dương rất thẳng thắn trả lời.
Được rồi, xem ra là không biết cười rồi.
Kiều Nhã Nguyễn trêu chọc xong liền không để ý đến Hạ Chương Phong nữa. Mọi người cũng chuyển đề tài khác cho hết thời gian.
Chuột Chũi và Kiến tìm được một đống trái cây về. Trong rừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890220/chuong-1888.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.