Thủy An Lạc nhìn Sở Ninh Dực đặt di động xuống bàn. Cô tựa vào thành ghế nhìn anh.
“Lần này chắc James tức nổ mắt rồi đúng không?” Thủy An Lạc khẽ cười, nói.
“Không đơn giản như vậy đâu.” Sở Ninh Dực rõ ràng còn có kế hoạch khác.
“Nhật ký cuộc gọi của Thủy An Kiều là do anh thủ tiêu à?” Thủy An Lạc hiếu kỳ hỏi.
“Mân Hinh.”
Thủy An Lạc quay đầu lại, quả nhiên, Mân Hinh đã thành máy vi tính cá nhân của anh rồi, còn biết tự mình làm việc nữa.
Cho nên có chỉ số thông minh cao cũng chưa chắc đã là chuyện tốt.
“Thật đúng là đến cả tình nhân của tình nhân cũng không tha. Sở tổng à, anh thật là biết làm ăn.” Thủy An Lạc lẩm bẩm.
Sở Ninh Dực nhướng mày. Qua mấy tháng nữa, trên danh nghĩa mà nói, Mân Hinh đúng là cấp dưới của anh thật.
“Đúng rồi, em đã kể với anh chưa nhỉ? Tân Nhạc đã dọn khỏi nhà của đàn anh đến ở một căn phòng gần trường học của bọn em rồi.”
“Chưa.” Sở Ninh Dực lười biếng trả lời. Anh không có hứng thú với chuyện này, nhất là lại còn liên quan đến Mặc Lộ Túc nữa.
“Được, vậy giờ là em nói với anh rồi nhé.” Thủy An Lạc nói, đứng dậy đi toilet.
Sở Ninh Dực chẳng quan tâm, giờ anh chẳng hơi đâu mà đi lo mấy cái chuyện vớ vẩn của cô em họ hay cậu em họ nữa, đối với Sở Ninh Dực mà nói, mấy đứa đó toàn đám ăn no rửng mỡ cả.
Thủy An Lạc rửa tay xong liền bước ra: “Anh biết dạo gần đây Lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890219/chuong-1887.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.