Đối với chuyện chơi bời của đám trẻ, Sở Ninh Dực lúc nào cũng giữ thái độ không can thiệp, ham chơi là chuyện tốt.
“Con đẩy xuống như thế không sợ bị hỏng mất à?” Thủy An Lạc nhíu mày nhìn hai cô nhóc đang vận chuyển mấy món đồ chơi của mình lên thảm, chỉ cảm thấy đau đầu.
“Nhưng mà nặng lắm ạ, Bao Đậu có thể tự đi xuống đã giỏi lắm rồi.” Cho nên mẹ đừng yêu cầu cao quá có được không.
Thủy An Lạc giật giật khóe miệng, phong thủy không hợp, chỉ bại dưới cái miệng này của cô con gái.
“Cậu chủ đâu rồi?” Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn về phía thím Ngô.
“Cậu chủ đang xem tập tranh. Vừa nãy là cô chủ làm phiền cậu chủ nên bị cậu ấy nói mấy câu.” Thím Ngô nói.
Thủy An Lạc tiếp tục nhìn con gái. Con bé lắm mồm này.
Tâm trạng của Sở Ninh Dực lại rất tốt, con gái hoạt bát một chút cũng tốt, giống ai đó.
“Thím Ngô, thím đi nấu cơm đi, để tôi trông mấy đứa nó cũng được.” Thủy An Lạc nói, liếc nhìn hai đứa bé đã bắt đầu ngồi trên thảm bày biện đồ hàng.
Sở Ninh Dực lăn xe lăn, đặt chiếc ly trong tay lên giữa bàn.
Thủy An Lạc ngồi xuống sofa. Bên cạnh con gái tuyệt đối không thể không có người, nếu không cũng chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì?
Tin tức trên mạng đã bùng nổ, Thủy An Lạc nhìn mấy bài đại khái đều giống nhau, đang định nói gì đó. Di động của Sở Ninh Dực lại vang lên lần nữa, vẫn là dãy số đã gọi đến mà anh không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890218/chuong-1886.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.