Trước đây khi bệnh viện của Tân Nhạc giảm biên chế, vào thời điểm khó khăn nhất là đàn anh đã giúp cô ấy. có thể chính vào lúc đó, Tân Nhạc đã rung động. Đáng tiếc, cuối cùng vẫn thành ra nông nỗi này.
[Thủy An Lạc: Ừ, có thời gian tôi sẽ đến thăm bà.]
[Tân Tiểu Nhạc: Được, đến lúc đó nhớ gọi cả Kiều Nhã Nguyễn nữa nhé. Từ khi tốt nghiệp đến giờ bọn mình chưa tụ tập lần nào cả.]
Ngữ khí của cô ấy rất nhẹ nhàng, hơn nữa không hề có chút địch ý nào.
Đây rốt cuộc là chuyện xấu hay chuyện tốt đây?
Thủy An Lạc hơi thở dài, thấy Tân Nhạc nhắn phải dọn tiếp, cô cũng không nhắn lại nữa, quay đầu lại thấy Thủy An Kiều đã đến. Cô ta khoác một chiếc áo khoác đỏ thẫm, trang điểm cũng rất cẩn thận, không hề lòe loẹt. Nu không phải do cặp mắt cay nghiệt xếch ngược kia của cô ta, Thủy An Kiều cũng có thể được coi là một mỹ nhân khiến người ta muốn nâng niu.
Đáng tiếc, tất cả đều bị hủy hoại bởi cặp mắt của cô ta.
Thủy An Kiều khuấy đều cốc cafe trong tay, ánh mắt vẫn nhìn Sở Ninh Dực: “Nếu Sở tổng muốn gặp tôi thì việc gì phải bảo Thủy An Lạc hẹn? Anh muốn gặp, tôi đương nhiên sẽ đến.” Thủy An Kiều nói, bàn chân bên dưới bàn khẽ cọ cọ lên đùi anh.
Thủy An Lạc cúi đầu nhìn, nhịn không được mà trừng mắt. Con mẹ này có bị ngớ ngẩn không hả, đùi của Sở Ninh Dực bây giờ đâu có cảm giác gì đâu? Lại còn dám đùa giỡn Sở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890214/chuong-1882.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.