Thủy An Lạc ngẩng đầu, chú ý vào mấy chữ “không cần phải để ý” của anh.
“Scandal?” Thủy An Lạc tò mò hỏi, “Anh muốn tung scandal với Thủy An Kiều à, thật không có mắt.”
Thủy An Lạc không thấy phải tức giận. Dù sao anh Sở nói gì, cô làm theo là được, hơn nữa mấu chốt là anh Sở cũng thấy chướng mắt với loại phụ nữ như Thủy An Kiều.
“Từ lúc bản thiếu gia đây nhìn trúng em thì đã không biết mắt là cái gì nữa rồi.” Sở Ninh Dực tỏ ra vô tội nói.
Thủy An Lạc: “...”
Không yêu nữa, không yêu nữa, nhất quyết không nói chuyện nữa cho rồi.
Thủy An Lạc tức giận xoay người đi ngủ. Từ giờ đến sáng mai cô không định để ý đến anh nữa.
Sở Ninh Dực khẽ cười, cũng từ từ nhắm hai mắt lại.
***
Sáng hôm sau, Phong Phong ôm Tiểu Bất Điểm sang nhà Sở Ninh Dực rồi đến sân bay. Lúc được bế sang bé con vẫn còn đang ngủ.
Thủy An Lạc ôm cô bé lên lầu, đặt xuống bên cạnh Bánh Bao Đậu.
Khi Thủy An Lạc xuống lầu, Sở Ninh Dực vẫn đang bàn bạc gì đó với Phong Phong. Cụ thể là chuyện gì, Thủy An Lạc chỉ nghe loáng thoáng có liên quan đến thím Vu.
Cô bước tới đằng sau Sở Ninh Dực, đẩy anh về phòng khách, “Đang nói chuyện gì vậy?”
“Em thấy thím Vu thế nào?” Sở Ninh Dực mở miệng hỏi.
Thủy An Lạc cúi đầu, ngồi xuống sofa, nhìn người đang ngồi trên xe lăn, “Là người tốt.”
Từ lúc cô đến Sở gia đã biết thím Vu, sau đó lại tiếp tục quay về với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890213/chuong-1881.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.