“Sở Ninh Dực, anh nói bậy, là Thủy An Lạc hẹn tôi tới.” Thủy An Kiều đột nhiên lớn tiếng kêu lên.
“Ông xã.” Thủy An Lạc đi từ phía toilet tới, nhìn thấy nhiều người như vậy liền sửng sốt một lúc, cứ như bị Phong Ảnh đế nhập vào người, nói: “Sao có nhiều người thế này? Thủy An Kiều, sao cô lại ở đây?”
Thủy An Lạc đầy vô tội nói, giống như thực sự không biết tại sao Thủy An Kiều lại tới đây?
Thủy An Kiều hung hăng trừng mắt nhìn Thủy An Lạc, cô ta bị gài bẫy rồi!
Không ngờ bọn họ lại dám liên thủ lại để hãm hại cô ta!
Thủy An Lạc bước tới bên cạnh Sở Ninh Dực, vươn tay kéo tấm chăn đắp trên đùi anh, còn cố ý vỗ vỗ lớp bụi không tồn tại phía trên, “Sao lại dính bẩn rồi?”
Sở Ninh Dực cầm lại tay Thủy An Lạc, hơi nhún vai: “Không biết, em biết là chân anh mất cảm giác rồi mà, chắc là lúc nãy bà Smith không cẩn thận đá phải thôi.”
Đá phải?
Một người phụ nữ đá chân một người đàn ông thì có nghĩa là gì?
Đó là trêu ghẹo!
Ánh mắt của đám phóng viên tiếp tục hướng về phía Thủy An Kiều, trong ánh mắt đầy vẻ coi thường.
Chuyện chân của Sở tổng bị mất cảm giác, cả thành phố A này đều biết. Cô ta còn không quên khiêu khích, thật đúng là loại đàn bà phóng đãng.
Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn Thủy An Kiều đang định bỏ đi, lớn tiếng nói: “Chị, có thế nào chúng ta cũng là chị em hai mươi mấy năm. Ninh Dực dù sao cũng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890215/chuong-1883.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.