Thủy An Lạc: “...”
Nể tình anh bày tỏ tấm lòng mình, cô sẽ không chấp nhặt với anh nữa.
Bánh Bao Đậu không chịu ăn cơm ngoan, trước khi Thủy An Lạc kịp ra tay, Sở Ninh Dực đã bế luôn Bánh Bao Đậu lên đùi mình rồi.
“Con không ăn cơm là lại muốn bị đói đúng không?” Thủy An Lạc trầm giọng nói.
“Con muốn ba bón con ăn.” Bánh Bao Đậu gân cổ nói, tỏ vẻ mình nói có lý lắm.
Sở Ninh Dực khẽ cười: “Cái dáng vẻ không thèm nói lý này đúng là giống hệt em.” Thế nhưng Sở Ninh Dực còn chưa kịp nói hết câu đã bị Thủy An Lạc đạp cho một phát.
Thế nhưng đá xong rồi, Thủy An Lạc mới sửng sốt nhớ ra, anh không có cảm giác gì cả.
Tim cô bỗng nhói lên một cái, đau đến tê dại.
“Em làm sao thế?” Sở Ninh Dực thấy cô đột nhiên biến sắc, khó hiểu hỏi.
Quả nhiên, anh không có cảm giác gì cả.
“Em không sao, anh toàn chiều con bé thôi! Để xem sau này ai dám cưới con gái của Sở Ninh Dực anh nữa nhé!” Thủy An Lạc cố nhịn cảm giác chua xót trong lòng xuống, lại cúi đầu ăn tiếp.
Trong mắt của Sở Ninh Dực xẹt qua một cảm xúc khó nói, thế nhưng không lộ ra.
Bánh Bao Rau có thể tự ăn rất ngoan. Mẹ nhóc gắp cái gì vào bát cơm nhỏ của nhóc, nhóc đều ăn hết.
Tất nhiên là trên bàn không có món mà hai người kén ăn này không thích.
Tiểu Bảo Bối vừa cầm đũa của mình vừa nhìn ba, sau đó nói: “Ba, bạn học ở trường đều đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890210/chuong-1878.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.