Trong lòng Thủy An Lạc như có dòng nước ấm chảy qua.
Làm một người phụ nữ thì chẳng phải nguyện vọng lớn nhất của cuộc đời chẳng phải có thể nuôi nấng con cái cho người đàn ông mình yêu sao?
“Chỉ có một?” Thủy An Lạc nhướng mày.
“Ba, là ba đứa!” Sở Ninh Dực bật cười. Hai đứa bé còn lại còn quá nhỏ nên vẫn chưa xác định được tính cách, mặc dù về cơ bản thì gần như Bánh Bao Rau đã định hình được tính cách rồi, thế nhưng Sở Ninh Dực không quá tán thành với tính cách của con trai. Bởi vì thằng bé quá giống anh cho nên anh biết tất cả những điểm yếu của thằng bé.
Còn về phần Bánh Bao Đậu thì con bé cứ làm công chúa nhỏ để mọi người cưng chiều là được rồi, dù sao đi chăng nữa con gái của hai người họ cũng không hư được.
Sau bữa cơm tối, thím Ngô đi thu dọn bát đũa. Thủy An Lạc đẩy Sở Ninh Dực về phòng khách rồi nhịn không được, nhỏ giọng nói: “Nhìn rất thật thà mà nhỉ.”
“Chính vì thật thà cho nên mới dễ bị người ta nắm được điểm yếu. An Tam đã đi cứu người rồi.” Sở Ninh Dực vừa nói vừa vỗ vỗ mu bàn tay của Thủy An Lạc.
Cứu người?
Ý là nói người nhà của thím Ngô bị bắt làm con tin, cho nên bà ấy mới phải làm như vậy.
“Kể cả có cứu được về thì em cũng không muốn bà ấy ở lại đây nữa đâu. Có lần thứ nhất rồi sẽ có lần thứ hai!” Thủy An Lạc khẽ lầm bầm.
Bàn tay của Sở Ninh Dực vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890211/chuong-1879.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.