Kiều Nhã Nguyễn không lên tiếng, im lặng mở di động ra.
[Em lại phát điên cái gì thế hả? Mau nghe điện thoại đi.]
[Kiều Nhã Nguyễn! Em một vừa hai phải thôi nhé, anh đã làm gì đâu mà em đã chạy hả.]
[Bà xã à, hai ta vừa mới kết hôn ngày hôm nay đó, em không cần phải tức giận với anh như vậy chứ?!]
[Bà xã ơi mau mở máy đi, bà xã ơi mau mở máy đi!!!]
...
Mới có mấy phút mà Phong Phong đã gửi tới hơn mười tin nhắn.
Kiều Nhã Nguyễn nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn gọi điện lại.
“Bà xã, cuối cùng em cũng chịu nghe máy rồi! Sao em lại đi đột ngột như vậy chứ? Chẳng lẽ em yên tâm quẳng anh lại đây à?” Thanh âm có chút cuống quýt của Phong Phong truyền ra.
Kiều Nhã Nguyễn tựa lưng vào ghế rồi nhàn nhạt nói: “Có nhiệm vụ, nên phải đi trước.”
“Thế là hôm nay em không thể về nhà được hả?” Phong Phong cảm thấy hơi mất mát, ngày đầu tiên kết hôn mà vợ lại chạy mất.
Kiều Nhã Nguyễn nghe giọng điệu hụt hẫng của Phong Phong thì cũng có chút đau lòng, cô cúi đầu gảy gảy vạt áo của mình
“Ừ.” Sợ anh đợi cho nên Kiều Nhã Nguyễn chỉ có thể đưa ra một câu trả lời chắc chắn như vậy.
Nếu thế thì dù cô có thật sự không về được thì Phong Phong cũng sẽ không thất vọng, còn nếu về được thì coi như gây bất ngờ cho anh.
Quả thực Phong Phong cảm thấy hụt hẫng, thế nhưng thân phận của cô vẫn bày rành rành ra trước mặt, anh có thể nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890198/chuong-1866.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.