Đại não của Kiều Nhã Nguyễn giật một cái, nghiên cứu cơ thể người chính là hạng mục nghiên cứu kinh khủng nhất.
Nghiên cứu với ý tốt thì còn được, có thể cứu mạng người, thế nhưng nếu là nghiên cứu với mục đích xấu thì đó chính là mất mạng.
Mà ba nhà khoa học bị đuổi giết kia có lẽ đã nhìn thấy thứ gì không được tốt đẹp lắm.
Phong Phong về đến nhà rồi lại gọi điện cho Kiều Nhã Nguyễn, thế nhưng đầu bên kia đã tắt máy.
Đi nhanh như vậy cơ à?
Phong Phong ấn chuông cửa nhà An Phong Dương. Lúc đón con gái về nhà, anh vẫn còn đang mải nghĩ rốt cuộc là cô làm nhiệm vụ gì mà cần đi nhanh như vậy.
Đáng tiếc, Tiểu Bất Điểm không ở nhà Mân Hinh mà đang ở nhà bên cạnh. Lý do là vì trưa nay Mân Hinh hơi bận, hơn nữa ở nhà bên lại có hai đứa nhỏ cho nên để Tiểu Bất Điểm qua bên đó rồi.
Phong Phong đỡ trán, hiện tại anh có thể tưởng tượng ra cảnh chiến hỏa liên miên rồi.
“Được rồi chị dâu, chị ngàn vạn lần đừng ra bên ngoài. Đám người kia hẳn đã có dự định ra tay với chị rồi đấy!” Phong Phong bước đi một bước lại đột nhiên quay đầu lại nói.
Mân Hinh hơi giật mình: “Sao cậu biết?”
“Hôm nay Hạ Lăng có ý định dụ chị ra ngoài!” Phong Phong cũng không giấu giếm.
“Được, tôi biết rồi, không sao đâu!” Mân Hinh mỉm cười nói.
Phong Phong gật đầu, sau đó quay người đi đập cửa nhà Thủy An Lạc.
Người mở cửa là thím Ngô. Cánh cửa chỉ vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890199/chuong-1867.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.