Ý cười trong mắt của Hạ Lăng khiến Phong Phong cảm thấy nhức mắt.
“Loại người như cô sẽ mãi mãi không thể hiểu được là tôi đang lo lắng điều gì đâu! Hạ Lăng, tôi cảnh cáo cô, về sau đừng bao giờ xuất hiện ở đây nữa!” Phong Phong trầm giọng cảnh cáo, sau đó cất bước đi ra ngoài.
“An phu nhân thích tôi, hơn nữa tôi cũng có thể thỏa mãn nỗi nhớ nhung con gái ruột thịt của bà ấy, có gì không tốt chứ?” Hạ Lăng nói, sau đó đứng dậy đi tới bên cạnh Phong Phong: “Con gái nuôi thì sao? Cũng đâu phải con gái ruột thịt của bà ấy đâu!”
Phong Phong quay đầu lại nhìn cô gái đang đứng bên cạnh mình: “Hạ Lăng, cô đừng ỷ vào gương mặt này rồi muốn hoành hành khắp nơi! Cẩn thận có ngày ra đường gặp phải biến thái, bị tạt axit vào mặt đó!” Phong Phong đanh giọng đáp lại lời của cô ta, giọng điệu xen lẫn sự lạnh lẽo.
“Anh thực sự cam lòng hủy hoại gương mặt này sao?” Hạ Lăng cắn răng hỏi.
“So với việc để cô dùng gương mặt này đi làm chuyện xấu xa thì tôi thà rằng hủy hoại nó còn hơn!” Phong Phong trầm giọng nói, sau đó nhanh chóng xoay người bỏ đi.
Hạ Lăng siết chặt hai bàn tay lại, sao người đàn ông này lại có thể nhẫn tâm như vậy chứ?
Phong Phong xuống lầu nhưng không thấy Kiều Nhã Nguyễn đâu: “Nhã Nhã đâu rồi ạ?”
“Quân bộ có việc, con bé nhận điện thoại xong chạy đi rồi!” Ba An giải thích, sau đó quay đầu nhìn Hạ Lăng đang bước xuống lầu: “Chuẩn bị ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890197/chuong-1865.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.