Đã thế Bánh Bao Đậu còn không sợ chết bồi thêm một câu: “Mẹ ơi, sao bình sữa của anh lại ở dưới đất thế ạ?”
Hai bình sữa khác nhau, bình của Bánh Bao Đậu tất nhiên là bình màu hồng mà bé thích nhất, còn bình của Bánh Bao Rau là bình trong suốt, thế nên rất dễ nhận ra.
Thủy An Lạc nhìn ánh mắt dò hỏi của Bánh Bao Rau, không nhịn được đưa tay lên gãi đầu.
Cô có thể nói với con trai là: “Con trai, tối qua mẹ dùng bình sữa của con để đút nước cho ba con” không?
Không thể được, tuyệt đối không.
Nếu không anh Sở nhất định sẽ không ngại việc làm kẻ góa vợ mà giết cô mất!
Sở Ninh Dực ung dung nhìn cô, ai bảo tối qua cô tác oai tác quái, giờ thì hay rồi.
Tiểu Bảo Bối cũng ngẩng lên nhìn mẹ, như đang bảo, mẹ nói đi.
“Thì sáng mẹ phải pha sữa cho các con mà không phải sao? Ba con nói muốn vào nhà vệ sinh, xong mẹ quên mất, đúng, là vậy đó.” Thủy An Lạc cười tủm tỉm giải thích.
Bốn người Sở gia:...
Cô gái duy nhất họ Thủy của Sở gia à, cô có thể giả hơn nữa được không?
Bánh Bao Rau tỏ ra rất tức giận nên đã ném thẳng bình sữa vào thùng rác, nhóc không thèm nữa.
Thủy An Lạc: “...”
Má nó, một nhà bốn người này tính bắt nạt mình cô đấy hả?
“Để hôm nay mẹ đi mua bình mới cho con nhé?” Thủy An Lạc vội bế Bánh Bao Rau lên. Nhóc ghét nhất là bị người khác động vào đồ của nhóc đấy.
Bánh Bao Đậu rúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890187/chuong-1855.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.