Sở Ninh Dực ngẩng đầu nhìn cô gái nào kia, nhàn nhạt nói: “Anh cảm thấy nên để kẻ đó biết đã đánh giá thấp vợ anh rồi, như vậy sẽ càng cảm thấy phấn chấn hơn.”
Thủy An Lạc nhún vai, đứng dậy ra ngoài rửa bát.
Sở Ninh Dực và Thủy An Lạc đưa con ra ngoài, nhưng không đi quá xa, tới ngay trung tâm thương mại gần đó.
Bên ngoài đâu đâu cũng có tin tức của Phong Phong.
Thủy An Lạc đẩy xe lăn, hai hàng lông mày vẫn nhíu chặt lại. Cô biết sự ghê gớm của dư luận. Khi ấy cô cũng chết đi sống lại dưới làn sóng dư luận như vậy.
“Không phải lo đâu, dư luận tuy đáng sợ, nhưng có khuyết điểm, đó chính là nó cũng chỉ có tính thời hạn thôi.” Sở Ninh Dực vỗ vỗ lên tay cô, lại nhìn hai đứa nhỏ trước mặt.
“Thật sự là Hạ Lăng làm sao?” Thủy An Lạc thắc mắc hỏi, “Nếu là Hạ Lăng, vậy đúng thật là đã có sự chuẩn bị sẵn rồi.”
Sở Ninh Dực khẽ nhịp nhịp ngón tay lên đùi mình, nhưng không trả lời lại câu hỏi của cô.
Thủy An Lạc với tay lấy bình sữa, “Lạc Duy, con thấy cái này được không?”
Con lớn rồi, cô cũng không thể gọi biệt danh của con ở ngoài nữa, haiz, thân là mẹ mà cô chẳng có chủ quyền gì cả.
Có điều khi ấy lúc đặt tên cho hai đứa nhỏ này, cô hoàn toàn không biết gì cả. Sau này cô mới biết, Sở Lạc Duy, Sở Lạc Nhất, hai cái tên đã khiến cô cảm động rất lâu. Anh Sở đặt như vậy là muốn bày tỏ với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890188/chuong-1856.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.