Sở Ninh Dực không nói gì, chỉ gật đầu.
Thủy An Lạc vội quay đầu lại nhổ hết bọt đánh răng ra, rửa qua mặt rồi đi ra.
“Nhưng tại sao chứ? Sở gia đối xử với bà ấy cũng không tồi mà.” Thủy An Lạc vừa nói, vừa lau mặt đi tới.
“Người chết vì tiền, chim chết vì ăn, để uy hiếp một người, rất đơn giản, tìm thấy nhược điểm của người đó là được.” Sở Ninh Dực nói rồi kéo cô ngồi xuống giường, sau đó lại hôn lên môi cô, “Chỉ có điều kẻ đó đã đánh giá quá thấp thực lực của bà xã anh rồi, không ngờ em có thể kéo anh ra như vậy.”
Thủy An Lạc thấy anh khen mình, cười tít cả mắt, ôm lấy cổ anh, “Thế có nghĩa là anh thừa nhận thực lực của em rồi chứ gì?”
Sở Ninh Dực: “...”
Cô nhóc mặt dày này, quả nhiên không thể khen được.
“Anh nhớ anh nói là nhức mắt.” Sở Ninh Dực mỉm cười, nói.
Thủy An Lạc đẩy luôn anh ra, đứng dậy đến trước bàn trang điểm chải đầu.
Sở Ninh Dực ngồi trên giường nhìn dáng vẻ hậm hực của vợ mình, tâm trạng tốt lên rất nhiều.
Cũng chỉ có vợ ngốc nhà anh mới có thể nghĩ ra cái cách nhức mắt, lại khiến người ta không thể kháng cự đó để kéo anh ra được thôi.
Thủy An Lạc nhìn qua gương thấy người đàn ông phía sau lưng vẫn đang nhìn cô chằm chằm, tâm trạng cũng tốt lên.
“Có phải bỗng cảm thấy bà xã mình đẹp lên rồi không?” Cô dùng chun buộc tóc lên, cười tủm tỉm nói.
“Ừ, da mặt lại dày rồi.” Sở Ninh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890186/chuong-1854.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.