Sở Ninh Dực vốn định nổi cáu, nhưng khi nhìn thấy chiếc cốc trong tay anh lại hít một hơi thật sâu, nút thắt trong lòng anh, trước sự đùa bỡn của cô đã giãn ra không ít, nhưng chân của anh....
Sở Ninh Dực nghĩ đến điều này, cuối cùng vẫn quăng chiếc cốc xuống đất.
Chuyện chân anh không còn cảm giác, là thật.
Mặc dù Abott đã nói không phải là tuyệt vọng, nhưng cũng không nói là có hy vọng.
Hiện giờ nguy hiểm trùng trùng, đến việc bảo vệ một đứa trẻ anh cũng không làm được.
Cho nên, Sở Ninh Dực thật sự đã bị đả kích không nhẹ.
Đây là lần đầu tiên trong đời anh bị hiện thực chèn ép một cách độc ác như thế, bảo anh sao có thể dùng lý trí để đối mặt được đây.
Thủy An Lạc mở cửa đi sang nhà đối diện, cầm lấy cốc nước Kiều Nhã Nguyễn đưa tới tu ừng ực, “Làm ông đây sợ chết khiếp rồi.”
“Đây là lần đầu tiên tao thấy Sở đại nổi giận đấy.” Kiều Nhã Nguyễn bĩu môi nói, nhà cô còn có hai đứa nhóc đang cãi nhau kia kìa.
“Tao nhổ vào, rõ ràng là lòng kiêu ngạo của anh ấy bị đả kích. Cột thu lôi mất hiệu lực nên anh ấy bị đánh trúng thôi.” Thủy An Lạc cười khẩy một tiếng.
Phong Phong: “...”
Cách nói này thật mới lạ.
“Được rồi, tao về trước đây. Tao sợ anh ấy luẩn quẩn trong lòng, cả phòng toàn là mảnh thủy tinh vỡ.” Thủy An Lạc nói, nhìn Tiểu Bất Điểm và Bánh Bao Rau đang cãi nhau, “Lần này lại vì sao thế?”
“Nghe nói, Bánh Bao Rau không cẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890177/chuong-1845.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.