Lúc Sở Ninh Dực tỉnh lại, đã là sáng sớm ngày hôm sau, trong nhà vắng vẻ, Thủy An Lạc dựa trước cửa phòng ngủ.
Đầu Sở Ninh Dực đau như muốn nứt ra. Anh chống hai tay xuống giường ngồi dậy, vươn tay chạm tới cốc nước ấm đặt sẵn trên bàn.
Tất cả ký ức trước khi say rượu quay lại trong đầu khiến sắc mặt vốn trắng bệch của anh càng thêm xấu xí.
Anh nhìn hai chân mình với ánh mắt cay độc, giây tiếp theo bỗng cầm lấy chiếc cốc.
“Chờ đã.” Thủy An Lạc đứng ở cửa đột nhiên nói, bước chân lại không di chuyển lấy một cái, “Anh Sở à, em biết anh chơi bóng rổ không tồi, có nhìn thấy rổ không? Anh cứ ném vào đó nhé. Em nói anh hay, trong nhà này anh thích nổi điên thế nào cũng được. Còn nữa, cốc anh cứ đập thoải mái, em đã mua được một đống cốc hạ giá rồi, mua một tặng ba, thật sự...”
“Cút ra ngoài...”
“Xoảng...”
“Xoảng...”
Chậc chậc, âm thanh này... thật vang dội~
Tiếng đóng cửa và tiếng cốc vỡ đồng thời vang lên.
Thủy An Lạc đứng ngoài cửa vỗ nhẹ lên ngực mình. Cơn tức này của anh Sở không phải lớn ở mức bình thường đâu, dọa chết bé bi rồi. May mà cô đã đưa con đi trước.
Bên trong không còn âm thanh gì nữa, Thủy An Lạc bình tĩnh rót một cốc nước khác, dè dặt mở cửa. Cô cúi đầu nhìn cái cốc đã vỡ tan tành cách cửa chừng một mét, may mà anh Sở vẫn chưa mất lý trí, còn biết không để cô bị thương.
Thủy An Lạc cười tít mắt đi vào, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890176/chuong-1844.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.