Quét hết mảnh thủy tinh cho vào thùng rác, cô tiếp tục dọn dẹp, “Mấy cái cốc này tuy là đều mua được với giá rẻ, còn mua một tặng ba nhưng mà cũng là tiền cả. Mấu chốt là nước này tự tay em đun, người khác còn chẳng nỡ hất ấy, anh nói xem thế này tốn bao nhiêu tiền hả?”
“Thủy An Lạc, em biến ra ngoài ngay cho anh.” Sở Ninh Dực khó chịu nói.
Thủy An Lạc cười tít mắt, “Lần này anh nói nhiều hơn hẳn mấy chữ đấy. Anh nói thêm mấy chữ “Thủy An Lạc” với “cho anh” kìa, ai dô, có tiến bộ ghê.”
“Bốp...”
Thủy An Lạc vừa nói xong, đầu đã bị một cái gối quăng trúng.
Thủy An Lạc ước lượng lực đạo, tạm ổn, anh Sở vẫn còn yêu thương cô, không dùng bằng sức bóp chết người khác.
Cô dọn sạch sẽ toàn bộ mảnh vỡ xong, cạnh giường chỉ còn lại bát mì bị anh lật úp, Thủy An Lạc dùng mắt đo lường khoảng cách giữa anh và bát mì, quá gần, nhìn là biết sẽ gặp nguy hiểm, cô phải tính toán cẩn thận một chút.
“Nhưng Sở Ninh Dực này, anh bảo một người cao 1m67, nặng bốn mươi lăm cân lăn ra ngoài, anh đang nghĩ gì thế? Anh thấy bóng lăn rồi chứ đã thấy cái sào trúc nào lăn chưa? Không có kiến thức thông thường thật là đáng sợ.”
Sở Ninh Dực: “...”
Chắc anh lấy phải một cô vợ giả mất rồi.
Thủy An Lạc cân nhắc giữa lợi và hại, cuối cùng vẫn dè dặt bước tới, “Em bảo này, em sắp qua đó tiếp xúc gần gũi với anh, nếu anh dám làm những hành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890178/chuong-1846.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.