Bánh Bao Rau ngẩng đầu lên nhìn mẹ: “Ga lăng chỉ dành cho mấy cô gái thục nữ thôi!”
Ý nhóc bóng gió là cô nhóc đanh đá kia còn lâu mới là thục nữ.
Thủy An Lạc dựa vào cửa nhìn con trai nhỏ nhà mình, chậc lưỡi, nói: “Con trai, đây là lần đầu tiên con chủ động nói nhiều từ với mẹ như vậy đấy!”
Bước chân của Bánh Bao Rau hơi khựng lại, sau đó nhóc quay đầu lại rồi khẽ nghiêng nghiêng nhìn mẹ mình đang dựa vào cửa, tiếp đó là nói một cách nghiêm túc: “Mẹ, con yêu mẹ!” Bánh Bao Rau nói xong liền nhấc cái chân ngắn tũn của mình đi lên lầu.
Thủy An Lạc nhìn theo bóng lưng của con trai rồi đóng cửa lại.
Trong lòng bỗng dâng lên cảm giác ấm áp.
***
Phong Phong lái xe, ba nhóc tì ngồi phía sau. Tiểu Bất Điểm là người vui nhất. Bên trái nhóc là anh Bảo Bối mà bé thích nhất, bên phải là chị Miên Miên mà bé cũng thích nhất.
Cả đường Tiểu Bất Điểm cứ lí la líu lo nói chuyện. Phong Phong không thể không thừa nhận con gái nhà mình đột biến gien rồi. Cả anh và Kiều Nhã Nguyễn đều không phải là người thích nói nhiều. Đôi khi họ chú tâm vào làm chuyện riêng thì nửa lời cũng chẳng nói với nhau. Thế nhưng Tiểu Bất Điểm lại là kiểu người nói mãi không chịu dừng.
Đến trường học, để không gây xôn xao nên Phong Phong cũng không xuống xe mà trực tiếp lái xe đến bên cạnh thầy giáo, sau đó chào tạm biệt rồi đưa Tiểu Bất Điểm rời đi.
“Ba, con cũng muốn đến trường!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890164/chuong-1832.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.