Sư Hạ Dương nghe thấy câu hỏi này, rõ ràng có hơi sững ra.
Hai cánh tay đang buông bên người của Kiều Nhã Nguyễn không tự chủ được mà siết chặt lại.
“Bởi vì, cô và tôi năm đó giống y hệt nhau!” Sư Hạ Dương nói rồi dứt khoát đẩy cửa đi ra ngoài.
Kiều Nhã Nguyễn: “...”
Quả nhiên là do cô nghĩ quá nhiều rồi.
Bị đình chỉ công tác nên Kiều Nhã Nguyễn rất rảnh rỗi. Nếu Hạ Lăng đã dám gọi điện đến khiêu khích thì tất nhiên cô sẽ đến xem thử xem thế nào.
Kiều Nhã Nguyễn đổi quần áo bình thường rồi chạy đi, trên đường còn tiện tay gọi cho Phong Phong để báo cho anh biết cô đi đâu.
“Em đi gặp cô ta làm gì?” Phong Phong nhíu mày.
“Thay vì trốn tránh thì chẳng thà chủ động xuất kích. Em không nghĩ một người chẳng có quan hệ gì đến anh mà lại đột nhiên xuất hiện trước mặt anh! Không phải tốt tức là xấu!” Kiều Nhã Nguyễn vừa lái xe vừa nói.
“Hẹn gặp nhau ở chỗ nào?” Phong Phong khồng ngăn cản nữa. Anh đặt bình sữa đã cạn lên bàn, sau đó bế Tiểu Bất Điểm đang nửa tỉnh nửa mơ vào phòng tắm.
“Bán Đảo, ngoài vành đai bốn ấy!” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi nhìn di động của mình. Mẹ cô lại gọi đến. Kiều Nhã Nguyễn dứt khoát ấn từ chối cuộc gọi.
“Đi đi, anh biết rồi, một lát nữa sẽ qua đó!” Phong Phong vừa nói vừa nhìn cô con gái đang dụi mắt mình, sau đó hôn chóc lên môi bé một cái.
“Anh tới làm gì? Sợ em bắt nạt cô ta sao?”
“Nói đùa, ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890163/chuong-1831.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.