Tin tức về Phong Phong và Kiều Nhã Nguyễn tung ra ngợp trời.
Điện thoại của Kiều Nhã Nguyễn dường như sắp bị mẹ cô gọi đến mức hỏng luôn, thế nhưng cô vẫn chọn cách coi như không thấy.
Trong quân bộ cũng có người chỉ trỏ, thế nhưng cô cũng coi như không biết.
Triệu Phi Phi thấy Kiều Nhã Nguyễn quay về, trong mắt cô nàng có chút lo lắng: “Cậu không sao chứ? Chuyện đứa bé kia là sao, làm tôi sợ muốn chết?”
Kiều Nhã Nguyễn ngồi xuống mép giường rồi tháo mũ xuống: “Cậu nói xem?”
Không thể có chuyện không sao được, ít nhất Ban kỷ luật cũng đã để mắt tới cô rồi, tất cả những công việc hiện tại của cô đều bị tạm hoãn.
“Lần này đám lính mới do cậu dạy dỗ thi được hạng nhất đấy. Vn dĩ cậu có thể được thăng cấp đó, thế mà cậu lại đi theo vết xe đổ của lão đại.” Triệu Phi Phi tiếc nuối nói rồi ngồi xuống đối diện cô.
Kiều Nhã Nguyễn vuốt ve chiếc di động của mình. Nếu nói cô không thèm để ý đến chuyện này là không thể nào. Dù sao thì binh lính không muốn làm tướng thì không phải binh lính tốt. Cô nỗ lực huấn luyện tân binh cũng chính là để bản thân có thể được thăng cấp.
“Lão đại đã bị bọn họ dìm suốt ba năm nay rồi. Cậu nhìn xem ba năm nay lão đại lập biết bao công trạng như thế, nhưng kết quả thì sao?” Triệu Phi Phi đến gần Kiều Nhã Nguyễn, sau đó tiếp tục nói: “Lần này lão đại gánh tội nặng hộ cậu, chắc vấn đề của cậu cũng không lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890162/chuong-1830.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.