Thủy An Lạc một mực áp chế sự kích động của mình.
“Anh không thấy chuyện này anh đi khuyên cô ấy sẽ tốt hơn à? Nói lớn thì chuyện này liên quan đến mạng người, là trách nhiệm của một bác sĩ, nói nhỏ thì đây là chuyện giữa vợ chồng anh. Đàn anh, dù thế nào, cô ấy cũng là vợ anh.” Thủy An Lạc cố gắng ổn định tâm trạng, nói ra suy nghĩ của mình.
“Những gì nói được anh đã nói hết rồi, nhưng Tân Nhạc cứ như vậy, anh không thể thuyết phục nổi cô ấy nữa.” Mặc Lộ Túc thấp giọng nói, có chút bất đắc dĩ.
Trong lòng Thủy An Lạc thầm chửi một tiếng, đây mà là lý do à?
Ngay cả Sở Ninh Dực cũng nhìn ra được, Tân Nhạc không thích một người phụ nữ tên là Thủy An Lạc tham dự vào cuộc sống của họ. Tại sao đàn anh lại không hiểu chứ?
Vậy anh ấy muốn thế nào đây?
“Nếu đã thế, tại sao lúc trước anh còn kết hôn với cô ấy?” Thủy An Lạc cuối cùng cũng gầm nhẹ thành tiếng.
Mặc Lộ Túc nhíu mày, khi đó tại sao lại làm vậy à? Bởi vì anh nghĩ không thông, cho rằng kết hôn là lối thoát duy nhất.
Nhưng sau khi kết hôn anh ta mới phát hiện ra, có những thứ, không phải chỉ ép bản thân một chút là có thể có kết quả tốt.
“Em bớt chút thời gian đến khuyên nhủ cô ấy giúp anh đi.” Mặc Lộ Túc nói xong, xoay người lái xe đi.
Thủy An Lạc đứng tại chỗ, nhìn Mặc Lộ Túc phóng xe đi mất.
Đến bữa tối, Thủy An Lạc vẫn không nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890136/chuong-1804.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.