Thủy An Lạc còn trẻ, cuộc sống anh đã trải qua cô chưa từng nếm phải, cho nên anh thấy may mắn khi mình lớn hơn cô. Như vậy, ít nhiều cũng có thể hiểu thấu những vấn đề có lẽ cô ấy sẽ phải trải qua.
Thủy An Lạc á khẩu không trả lời được, chỉ lẳng lặng nhìn anh.
Sở Ninh Dực áp trán lên trán cô, bàn tay to đang nắm lấy tay cô chuyển lên trên gương mặt của Thủy An Lạc, “Gái à, con người không có khả năng biết trước tương lai, cũng không có khả năng không phạm sai lầm, một cuộc sống không phạm sai lầm sẽ không gọi là cuộc sống.”
“Nhưng Tân Nhạc vô tội.” Thủy An Lạc khản giọng nói.
“Cô ấy vô tội? Cô ấy không biết người Mặc Lộ Túc thích là em à?”
Thủy An Lạc không nói gì.
“Tất cả bi kịch không thể do một người tạo thành.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.
Thủy An Lạc nghe mà thấy chạnh lòng.
“Còn anh, anh cũng sẽ quyết định sai lầm trong lúc mất hương phướng à?” Thủy An Lạc nhìn Sở Ninh Dực chăm chú.
Sở Ninh Dực rời khỏi trán cô, tựa trên xe lăn nhìn cô gái vẫn đang ngồi dưới đất.
“Anh cũng sẽ có quyết định sai lầm, chỉ có điều, trước khi quyết định, anh sẽ tận lực áp chế tâm trạng của chính mình.” Sở Ninh Dực không phủ nhận mình vẫn còn tồn tại những thói hư thật xấu của loài người. Anh chỉ lý trí hơn người khác một chút mà thôi.
Thủy An Lạc tiếp tục tựa lên chân Sở Ninh Dực, “Em phải làm sao đây? Cho dù thế nào, chuyện này vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890137/chuong-1805.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.