Mặt Bánh Bao Rau đầy vạch đen, thế này mà giống con gái à?
Thủy An Lạc nấu cơm tối cùng với thím Ngô, còn chưa dọn lên ăn Mặc Lộ Túc đã tới.
“Đàn anh?” Thủy An Lạc mở cửa, tránh ra một chút để Mặc Lộ Túc tiến vào, “Sao anh lại tới đây?”
Mặc Lộ Túc nhìn Thủy An Lạc, lại nhìn Sở Ninh Dực đang ngồi trên xe lăn, “Anh vừa mới từ bệnh viện về, đi ngang qua đây nên vào thăm một lát.” Mặc Lộ Túc nói xong liền hỏi thăm Sở Ninh Dực.
Sở Ninh Dực vẫn bình thản, chỉ thờ ơ đáp lại vài câu hỏi của Mặc Lộ Túc.
Thủy An Lạc bĩu môi, ông anh họ này còn kiêu ngạo lắm cơ.
“Anh chưa ăn cơm thì ở lại đây...”
“Không cần đâu, Tân Nhạc còn đang chờ anh ở nhà.” Mặc Lộ Túc nhìn đồng hồ, “Có tiện ra ngoài nói chuyện với anh một lúc không? Anh có việc muốn hỏi em.”
Thủy An Lạc gật đầu, lại quay lại nhìn Sở Ninh Dực, thấy anh gật đầu rồi mới đi theo Mặc Lộ Túc ra ngoài.
Bảy giờ tối mùa thu, trời đã đen kịt.
Thủy An Lạc theo Mặc Lộ Túc đi xuống lầu. Cô có thể cảm nhận được sự nặng nề của anh.
“Là chuyện thai vị của Tân Nhạc bị lệch à?” Thủy An Lạc lo lắng hỏi, tính ra, đứa bé cũng sắp chào đời rồi.
Bước chân Mặc Lộ Túc thoáng dừng lại một chút, bước ra khỏi khu nhà, tựa bên cạnh xe quay lại nhìn Thủy An Lạc.
“Em biết không? Khi nghe thấy tin anh ấy gặp chuyện không may, anh có chút hả dạ. Dù sao anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890135/chuong-1803.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.