Bánh Bao Rau cũng nhìn xuống theo, nhóc chưa thấy ba nổi giận bao giờ cả, xem ra lần này chú Tư toi rồi.
Thủy An Lạc vốn đang chuẩn bị cơm tối trong bếp, nghe thấy tiếng động trong phòng liền vội vàng chạy tới, “Sao thế?”
Phòng làm việc đã được chuyển xuống tầng một nhưng còn chưa dọn hết đồ đạc xuống, cho nên bên trong chỉ có một chiếc bàn làm việc và một kệ sách nhỏ mà thôi.
Sở Ninh Dực đang ngồi bên cạnh bàn, dưới chân là đống sách vừa bị anh hất xuống.
Phong Phong tựa gần cửa, cúi đầu nghịch chiếc bật lửa trong tay.
Thủy An Lạc nhìn thoáng qua, sau đó yên lặng lui ra ngoài. Cô không muốn thành pháo hôi.
Cửa phòng được đóng lại, bên trong tiếp tục yên tĩnh trở lại.
“Là tôi đuổi Hạ Lăng đấy, cho dù cô ta có vô tội hay không thì để cô ta ở lại bên cạnh cậu không có gì tốt lành cả.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.
Phong Phong chậm rãi ngẩng đầu, “Chuyện đuổi cô ta đi tôi không có ý kiến, mọi người cũng không cần phải thông qua sự đồng ý của tôi đâu.”
“Phong Tứ, cô ta không phải Kỳ Nhu, chuyện này cậu buộc phải nhớ kỹ.” Giọng nói của Sở Ninh Dực càng trầm xuống, “Không thì giờ cậu chọn, rồi buông tha cho Kiều Nhã Nguyễn.”
“Chuyện đó tuyệt đối không thể.” Phong Phong nhanh chóng cắt lời Sở Ninh Dực, sau đó bực dọc vò đầu một cái, “Sở Đại, tôi biết mình đang làm gì, tôi cũng sẽ không bỏ Kiều Nhã Nguyễn, tuyệt đối không.”
Chỉ là, Hạ Lăng bỗng xuất hiện quá đột ngột,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890134/chuong-1802.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.