“Bởi vì, vợ tôi sẽ không thích cô.” Nói xong, Phong Phong kéo cửa sổ xe lên trong ánh mắt kinh ngạc của Hạ Lăng, sau đó bảo George lái xe.
Hạ Lăng đứng sững tại chỗ, đờ người ra, vợ anh ấy?
Phong Phong kết hôn rồi?
Tại sao cô ta lại không biết?
Có lẽ, cả thế giới này cũng không biết thì đúng hơn.
Hạ Lăng càng thấy khó hiểu, tại sao vợ anh ấy lại không thích cô ta chứ?
Lý do này của Phong Phong cũng tùy tiện quá rồi thì phải.
Phong Phong quay về nhà, thấy Bánh Bao Rau đang đứng gõ cửa nhà mình.
“Bánh Bao Rau, làm gì đấy?” Phong Phong thả Tiểu Bất Điểm xuống, nhíu mày nói.
Bánh Bao Rau liếc anh một cái, miễn cưỡng nói: “Ba tìm...”
Bởi vì anh trai đang chơi với Miên Miên, em gái thì cứ bám lấy ba, chỉ có mình nhóc rảnh rỗi cho nên nhóc mới phải phụ trách đi gọi chú Tư.
Tiểu Bất Điểm bĩu môi, “Tôi còn chưa ăn cơm đâu.”
Bánh Bao Rau quay đầu lại, nhìn cô nhóc kiêu ngạo kia, “Heo.”
“Cậu bảo ai là heo đấy?” Tiểu Bất Điểm nổi đóa.
“Ai nhận thì là người đó, cậu về nhà mà ăn, ai quan tâm đâu. Ba tôi tìm chú Tư chứ có tìm cậu đâu.” Bánh Bao Rau thản nhiên nói.
Phong Phong: “...”
Hai đứa nhóc này kiếp trước chắn chắn là oan gia.
Hơn nữa, thằng nhóc Bánh Bau Rau này nói với anh thì nhả được vài chữ, còn nói với Tiểu Bất Điểm thì lại không tiếc nước bọt chút nào.
Phong Phong không về nhà mà đi đến căn nhà đối diện.
Tiểu Bất Điểm trừng mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890133/chuong-1801.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.